NGƯỜI THẾ THÂN
Tôi và Minh yêu nhau được gần một năm. Chúng tôi gặp nhau tình cờ tại một tiệm sách cũ, khi anh giúp tôi tìm một cuốn sách về nhiếp ảnh. Anh dịu dàng, ấm áp, luôn quan tâm tôi từng chút một—từ việc nhắc tôi mang áo mưa khi trời sắp đổ, đến những lần lặng lẽ pha trà nóng khi tôi mệt. Tôi từng nghĩ mình là cô gái may mắn nhất thế gian khi có anh bên cạnh. Nhưng rồi, tôi phát hiện ra một sự thật đau đớn.
Sự Thật Phũ Phàng
Một ngày nọ, trong lúc dọn dẹp căn phòng của Minh, tôi tình cờ tìm thấy một hộp gỗ nhỏ giấu kỹ trong ngăn kéo bàn làm việc. Tò mò, tôi mở ra—bên trong là những bức ảnh cũ, một cô gái có nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt… rất giống tôi. Tim tôi thắt lại. Tôi lục lọi thêm, thấy vài dòng chữ nguệch ngoạc phía sau một bức ảnh: “Ngọc, mãi mãi.”
Tôi không phải là cô gái duy nhất Minh yêu, mà đúng hơn, tôi chỉ là kẻ thay thế.
Tôi âm thầm tìm hiểu và biết được cô gái ấy là Ngọc, người yêu cũ của Minh, đã qua đời vì tai nạn giao thông hai năm trước. Minh từng rất yêu cô ấy, yêu đến mức gần như không thể tiếp tục sống khi cô ra đi. Và tôi… chỉ là một bản sao không hơn không kém.
Tôi bắt đầu xâu chuỗi lại mọi chuyện—từ cách Minh hay nhìn tôi đăm chiêu, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong mắt tôi; những lời nói nửa vời anh buột miệng rồi vội sửa lại; hay những lần anh bất giác gọi nhầm “Ngọc” rồi cười gượng để che giấu. Hóa ra, tất cả đều có lý do.
Tôi quyết định chia tay.
Biến Cố
Ngày tôi nói lời chia tay, Minh không níu kéo, không giải thích, chỉ lặng im nhìn tôi rời đi. Sự im lặng ấy như một nhát dao cứa sâu thêm vào trái tim tôi. Tôi tự nhủ sẽ quên anh, sẽ sống cuộc đời của riêng mình.
Thời gian trôi qua, tôi cố gắng gột rửa hình bóng Minh khỏi tâm trí. Nhưng rồi, một buổi sáng, tôi cảm thấy trong người không ổn—buồn nôn liên tục, đầu óc quay cuồng. Linh cảm có chuyện lạ, tôi run rẩy mua một que thử thai.
Hai vạch.
Tôi mang thai.
Một lần nữa, tôi rơi vào bế tắc. Tôi nên làm gì đây? Nói với Minh? Hay lặng lẽ rời đi, tự mình đối mặt với tất cả? Đêm đó, tôi nằm trên giường, tay đặt lên bụng, lòng ngập tràn câu hỏi không lời đáp.
Cuộc Gặp Gỡ Tại Nghĩa Trang
Vài ngày sau, tôi quyết định hẹn Minh ra gặp mặt, định nói rõ mọi chuyện. Tôi chọn một quán cà phê quen thuộc, nơi chúng tôi từng ngồi hàng giờ chỉ để kể nhau nghe những câu chuyện vụn vặt. Nhưng khi vừa đến nơi, tôi sững người khi thấy anh đứng trước một cửa hàng hoa gần đó, trên tay cầm một bó hồng trắng—loài hoa anh từng nói là yêu thích của Ngọc.
Anh không vào quán. Thay vào đó, anh lên xe, lái thẳng đến một nghĩa trang ngoại ô. Tôi lặng lẽ đi theo, tim đập thình thịch như muốn vỡ ra. Từ xa, tôi thấy Minh dừng lại trước một tấm bia mộ, đặt bó hoa xuống. Tên khắc trên bia là “Ngọc.” Anh ngồi xuống, thì thầm điều gì đó tôi không nghe rõ. Rồi bất ngờ, anh lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh…
Là tôi.
Tôi chết lặng.
Minh đã nhận ra từ lâu rằng tôi không phải Ngọc. Nhưng anh vẫn giữ tôi bên cạnh. Vì điều gì? Vì tình yêu, hay vì một nỗi ám ảnh không thể buông bỏ?
Tôi quay lưng định rời đi, bàn tay vô thức đặt lên bụng. Nhưng bước chân tôi khựng lại. Tôi cần câu trả lời.
Lời Giải Thích
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi bước tới. Minh giật mình khi thấy tôi, đôi mắt anh thoáng hoảng loạn.
“Em làm gì ở đây?” anh hỏi, giọng run run.
“Em muốn biết sự thật,” tôi đáp, cố giữ giọng mình bình tĩnh. “Anh giữ bức ảnh của em để làm gì? Anh vẫn còn yêu Ngọc, đúng không?”
Minh cúi đầu, tay siết chặt bức ảnh. Sau một lúc im lặng, anh ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt đỏ hoe.
“Anh mang ảnh của em đến đây để nói với Ngọc rằng anh đã tìm được một người để bắt đầu lại,” anh nói. “Anh không muốn em là Ngọc, hay bất kỳ ai khác. Anh muốn em là chính em. Nhưng anh sợ… sợ em không tin điều đó.”
Tôi sững sờ. “Vậy tại sao anh không nói? Tại sao để em nghĩ mình chỉ là kẻ thay thế?”
“Vì anh không biết phải mở lời thế nào,” Minh đáp. “Anh sợ mất em, như cách anh đã mất Ngọc.”
Tôi im lặng, để những lời anh nói thấm vào lòng. Rồi tôi thở dài, đặt tay lên vai anh. “Em mang thai, Minh.”
Anh ngẩng phắt lên, đôi mắt mở to đầy bất ngờ. “Thật sao?”
Tôi gật đầu.
Quyết Định
Minh đứng dậy, bước tới gần tôi. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay tôi, như thể sợ tôi sẽ biến mất.
“Anh muốn ở bên em,” anh nói. “Không phải vì Ngọc, không phải vì bất kỳ ai khác. Vì em, và vì con của chúng ta.”
Tôi nhìn vào mắt anh, cố tìm kiếm một chút dối trá nào đó. Nhưng lần này, tôi chỉ thấy sự chân thành. Tôi gật đầu, nước mắt lặng lẽ rơi.
Chúng tôi rời khỏi nghĩa trang, tay trong tay. Trên đường về, Minh kể tôi nghe về Ngọc—những ngày tháng hạnh phúc và cả nỗi đau khi mất cô ấy. Anh nói anh sẽ luôn nhớ Ngọc, nhưng tình yêu anh dành cho tôi là một chương mới, không phải bản sao của quá khứ.
Kết Thúc
Hai năm sau, chúng tôi trở lại nghĩa trang, nhưng lần này là ba người. Bé Nhi, con gái chúng tôi, lon ton chạy phía trước, tay cầm một bông hồng trắng nhỏ xíu. Minh đặt hoa trước mộ Ngọc, rồi quay sang tôi, mỉm cười.
“Cảm ơn em đã cho anh cơ hội,” anh nói.
Tôi không đáp, chỉ nắm tay anh chặt hơn. Đứa bé trong bụng tôi ngày nào giờ đã là hiện thực, và tôi biết mình đã đưa ra quyết định đúng đắn. Quá khứ không thể xóa nhòa, nhưng tương lai là điều chúng tôi cùng nhau vun đắp.