Tôi là Thảo, 29 tuổi, sống cùng chồng – anh Dũng – và con trai 4 tuổi, bé Tí, trong một căn nhà nhỏ ở quận 7, TP.HCM. Anh Dũng làm nghề lái taxi, quanh năm ngày nào cũng đi từ chiều đến gần sáng mới về nhà. Tôi thường nghĩ anh đông khách, vì anh luôn nói: “Công việc bận lắm, khách đặt xe liên tục.” Tôi ở nhà chăm con, thỉnh thoảng giúp anh dọn dẹp xe, nên cũng không nghi ngờ gì.
Nhưng sáng nay, ngày 15 tháng 5 năm 2025, lúc 10:05 sáng, tôi nhận được phong bì lương tháng của anh từ công ty taxi – vỏn vẹn 7 triệu đồng. Tôi sững sờ. Với lịch làm việc khuya khoắt của anh, tôi tưởng anh kiếm được ít nhất 15-20 triệu mỗi tháng. Tôi hỏi anh: “Sao lương ít thế này? Anh làm cả đêm mà?” Anh Dũng gãi đầu, cười trừ: “Ờ, tháng này ít khách, em thông cảm.” Nhưng ánh mắt anh lảng tránh khiến tôi bắt đầu nghi ngờ.
Tối hôm đó, ngày 15 tháng 5 năm 2025, tôi quyết định tìm hiểu sự thật. Tôi gửi bé Tí cho bà ngoại, rồi đeo khẩu trang kín mặt, gọi điện đặt một chuyến taxi qua ứng dụng, chọn khu vực gần nhà anh hay đậu xe. Tôi nói giọng lạ: “Chú ơi, đến đường Lê Văn Lương, số 45, nhanh nhé!” Sau 10 phút, chiếc taxi quen thuộc của anh Dũng đỗ xịch trước mặt. Tôi mở cửa xe, định giả vờ làm khách, nhưng khi nhìn vào bên trong, tôi rùng mình.
Chiếc ghế sau chất đầy túi đồ ăn thừa, giấy bọc hamburger, ly cà phê rỗng, và vài lon nước ngọt lăn lóc. Hành lý của anh Dũng – thường để gọn gàng – giờ đây bừa bộn, như thể anh không quan tâm. Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng nhất là một chiếc túi vải nhỏ rơi ra từ ghế, lộ ra vài gói thuốc lá và một cuốn sổ tay. Tôi nhặt lên, mở ra, và thấy những dòng chữ nguệch ngoạc: “Ngày 10/5: 500k – giúp anh A., ngày 12/5: 300k – đưa chị B. về quê…” Hóa ra, thay vì chở khách kiếm tiền, anh Dũng đã dùng xe để làm việc thiện, chở người khó khăn miễn phí, từ người say rượu về nhà đến người nghèo đi khám bệnh.
Tôi tháo khẩu trang, gọi anh: “Dũng, anh làm gì vậy?” Anh giật mình, quay lại, mặt trắng bệch: “Thảo? Em… em sao ở đây?” Tôi chỉ vào đống đồ và cuốn sổ, hỏi: “Anh chở khách bao nhiêu, mà lương có 7 triệu? Anh làm gì cả đêm vậy?” Anh cúi đầu, kể sự thật. Hóa ra, từ 6 tháng nay, anh thấy nhiều người cần giúp – người già không tiền về quê, phụ nữ mang thai cần đến bệnh viện gấp – nhưng không ai gọi taxi được. Anh tự nguyện chở họ, không lấy tiền, chỉ ghi lại để tự nhắc mình đã giúp ai. “Anh không muốn em lo, nên giấu em,” anh nói, giọng nghẹn ngào.
Tôi vừa giận vừa thương. Giận vì anh không chia sẻ, nhưng thương vì lòng tốt của anh. “Anh làm vậy đẹp thật, nhưng sức khỏe anh sao nổi? Còn con chúng ta nữa!” Tôi mắng. Anh ôm tôi, hứa: “Anh sẽ giảm bớt, chỉ giúp khi thật cần thiết, và nói với em trước.” Tôi đồng ý, nhưng đề nghị anh nhận ít tiền tượng trưng từ những người anh giúp, để vừa làm thiện vừa giữ sức khỏe.
Từ đó, anh Dũng vẫn lái xe, nhưng lịch làm việc có phần nhẹ nhàng hơn, và tôi tham gia cùng anh, gọi đó là “chuyến xe từ thiện” của gia đình. Câu chuyện về anh lan trong khu phố, nhiều người cảm động, góp tiền ủng hộ anh tiếp tục việc làm tốt. Với tôi, chiếc taxi không chỉ là phương tiện kiếm sống, mà còn là biểu tượng của tình người – nơi tình yêu và lòng tốt của anh Dũng đã chạm đến trái tim tôi và cả cộng đồng.