×
×

Ba năm – không dài cũng chẳng ngắn, đủ để chúng tôi thuộc về nhau từng hơi thở, từng ánh nhìn

Tôi và anh yêu nhau suốt ba năm thanh xuân đẹp nhất.
Ba năm – không dài cũng chẳng ngắn, đủ để chúng tôi thuộc về nhau từng hơi thở, từng ánh nhìn. Chúng tôi đã vẽ nên bao giấc mơ về một mái nhà, những đứa trẻ mang đôi mắt của anh và nụ cười của tôi. Tôi đã nghĩ chắc chắn rằng, cuối cùng, sau bao chờ đợi và sóng gió, chúng tôi sẽ nắm tay nhau đi hết cuộc đời này.

Nhưng số phận vốn chẳng bao giờ hỏi ý kiến người ta.

Gia đình tôi phản đối. Họ cho rằng anh không đủ “môn đăng hộ đối”. Sau những trận cãi vã nảy lửa, những lời trách móc, cuối cùng tôi gục ngã. Dưới áp lực, tôi đồng ý một cuộc hôn nhân sắp đặt.
Ngày mặc thử chiếc váy trắng, lòng tôi trống rỗng đến kỳ lạ. Tôi tự nhủ: “Rồi thời gian sẽ khiến mình quên.”

Thế nhưng, số phận còn cay nghiệt hơn cả những gì tôi tưởng.

Đúng vào sáng ngày cưới, khi những tiếng cười nói rộn ràng vang lên, khi tôi vừa khoác lên mình tấm váy cưới trắng tinh, thì gia đình tôi nhận được một món quà lạ lùng: một chiếc vòng hoa trắng muốt, kèm theo một phong thư.
Trên dải băng đen là dòng chữ lạnh lẽo: “Chúc em hạnh phúc.

Tôi chết lặng.

Tôi vội vã giật lấy lá thư, những dòng chữ run rẩy đập vào mắt:

“Em à,
Nếu em đọc được lá thư này, có lẽ lúc đó anh đã ở một nơi khác – nơi mà tình yêu không còn bị cấm đoán, nơi không còn ai ngăn chúng ta ở bên nhau.

Anh đã đợi em. Anh đã cầu nguyện. Nhưng anh không thắng nổi gia đình em, cũng không thắng nổi cả chính bản thân mình khi trái tim đã tan vỡ.

Hôm nay, khi em khoác lên mình chiếc váy cưới, anh chỉ mong em mãi mãi hạnh phúc, dù hạnh phúc ấy không có anh.

Anh yêu em… đến tận hơi thở cuối cùng.”

Lá thư trượt khỏi tay tôi, nhẹ bẫng.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ tối sầm lại trước mắt. Tôi khuỵu xuống, nghe tiếng gào khóc thất thanh của mẹ vọng bên tai.
Tôi đã ngất đi ngay trước bàn thờ của anh – nơi có chiếc vòng hoa trắng buốt, nơi tình yêu đầu đời của tôi ra đi mãi mãi, mang theo cả một phần linh hồn tôi.

Ngày hôm đó, chiếc váy cưới của tôi không nhuốm màu hoa cưới rực rỡ, mà nhuốm đẫm nước mắt, đau thương và vĩnh biệt.

Related Posts

Người không đăng ký hộ kinh doanh phải nộp thuế ra sao? Giờ thì quá rõ về câu trả lời

Việc không đăng ký hộ kinh doanh không đồng nghĩa với việc được miễn nghĩa vụ thuế. Nghĩa vụ kê khai và nộp thuế phụ thuộc vào…

Mỗi ngày chồng chỉ đưa 10 ngàn để vợ đi chợ, sau 3 tháng vợ để lại cho chồng 500 triệu và một tờ giấy

Mỗi ngày chồng chỉ đưa 10 ngàn để vợ đi chợ, sau 3 tháng vợ để lại cho chồng 500 triệu và một tờ giấy Sáng nào…

Sự thật KI;;NGH;OA;NG về cuộc gọi nhá máy từ các đầu số 022, 024, 028

Những cuộc gọi “nhá máy” trong vài giây này là thủ đoạn mở đường cho hành vi lừa đảo, chiếm đoạt tiền. Cổng thông tin điện tử…

Vì sao nhiều người cảm thấy buồn nôn khi đi xe điện? Hóa ra vì lý do này

Tình trạng nôn nao khó chịu khi sử dụng xe điện là một hiện tượng có thật khi chuyển từ xe động cơ xăng sang xe thuần…

Chuyện gì đang xảy ra với diễn viên Việt Anh?

Nhiều khán giả đặt dấu hỏi về tình hình hiện tại của nam diễn viên Việt Anh. Từng được xem là gương mặt vàng của phim truyền…

Thấy vợ l/én cho mẹ đẻ cả cục ti/ền, chồng l/ao vào đòi lại để rồi nh//ục ê chề khi biết sự thật

Thấy vợ l/én cho mẹ đẻ cả cục ti/ền, chồng l/ao vào đòi lại để rồi nh//ục ê chề khi biết sự thật… Hưng về nhà sớm,…