×
×

Chị Hoa, 28 tuổi, là người thật thà, chăm chỉ, và đặc biệt yêu quý Nhí

Tôi là Linh, 35 tuổi, sống cùng chồng và cô con gái 6 tuổi tên Nhí trong một căn hộ khang trang ở Hà Nội. Cuộc sống của gia đình tôi khá bận rộn, nên từ hai năm nay, chúng tôi thuê chị Hoa, một người giúp việc quê ở Nam Định, để hỗ trợ việc nhà. Chị Hoa, 28 tuổi, là người thật thà, chăm chỉ, và đặc biệt yêu quý Nhí. Nhí cũng quấn chị, thường đòi chị Hoa kể chuyện hay chơi cùng. Tôi luôn coi chị như một phần của gia đình, nên khi chị xin về quê vài ngày để thăm mẹ ốm, tôi không ngần ngại đồng ý, còn gửi thêm ít tiền để chị mua quà.

Hôm chị Hoa về quê, Nhí bỗng dưng réo lên rằng không tìm thấy đôi giày thể thao màu hồng yêu thích của mình. “Mẹ ơi, con để ở góc cầu thang mà giờ không thấy đâu!” Nhí mếu máo. Tôi lục tung khắp nhà – từ phòng khách, phòng ngủ, đến góc bếp – nhưng không thấy. Chồng tôi, anh Tuấn, trêu: “Chắc Nhí vứt đâu rồi, để mai mua đôi mới.” Nhưng tôi biết Nhí rất quý đôi giày đó, nên quyết định tìm bằng được.

Sau khi kiểm tra mọi ngóc ngách, tôi chợt nghĩ có thể đôi giày bị lẫn trong đống đồ chị Hoa dọn dẹp. Dù hơi ngại, tôi vẫn bước vào phòng chị Hoa – một căn phòng nhỏ cạnh bếp mà chúng tôi dành cho chị. Cửa không khóa, tôi đẩy nhẹ và bật đèn. Ngay trên giường chị, tôi sững sờ khi thấy đôi giày hồng của Nhí nằm chỏng chơ. “Sao lại ở đây?” tôi tự hỏi, cảm thấy hơi khó hiểu. Nhưng điều khiến tôi thực sự đứng tim là thứ nằm ngay cạnh đôi giày: một vỉ thuốc tránh thai, đã dùng qua vài viên, đặt trên chiếc khăn tay cũ kỹ.

Tôi sững người, tay run run cầm vỉ thuốc lên. Chị Hoa chưa từng nhắc đến việc có bạn trai hay chồng. Chị luôn nói rằng chị độc thân, tập trung làm việc để gửi tiền về cho mẹ và em trai ở quê. Vậy vỉ thuốc này từ đâu ra? Và tại sao đôi giày của Nhí lại ở đây? Một loạt suy nghĩ rối loạn tràn vào đầu tôi. Liệu chị Hoa có bí mật gì? Hay tệ hơn, có điều gì liên quan đến gia đình tôi mà tôi không biết?

Tôi mang đôi giày về cho Nhí, nhưng không kể với chồng về vỉ thuốc. Cả đêm, tôi trằn trọc, không thể ngủ. Tôi nhớ lại những chi tiết nhỏ: chị Hoa thường xuyên nhận điện thoại vào buổi tối, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kín đáo; có lần chị xin nghỉ một ngày để “đi khám sức khỏe” nhưng không nói rõ. Tôi bắt đầu lo lắng, không phải vì nghi ngờ chị Hoa làm gì sai, mà vì cảm giác có điều gì đó chị đang giấu.

Hôm chị Hoa trở lại, tôi quyết định hỏi thẳng. Sau khi Nhí đi học và anh Tuấn đi làm, tôi mời chị Hoa ngồi xuống phòng khách. “Chị Hoa, em muốn nói chuyện một chút,” tôi mở lời, cố giữ giọng bình tĩnh. Tôi kể lại việc tìm đôi giày trong phòng chị, và đề cập đến vỉ thuốc. “Em không có ý xen vào đời tư của chị, nhưng em muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chị có thể chia sẻ không?”

Chị Hoa tái mặt, mắt rưng rưng. Chị cúi đầu, im lặng hồi lâu, rồi mới ngập ngừng kể. Hóa ra, chị Hoa không độc thân như chị từng nói. Ba năm trước, chị yêu một người đàn ông ở quê, tên là Hùng, làm thợ xây. Hai người dự định cưới, nhưng gia đình Hùng phản đối vì chị Hoa nghèo, lại phải nuôi mẹ ốm. Hùng bỏ quê lên Hà Nội làm việc, và chị Hoa cũng theo lên, làm giúp việc để gần anh. Họ vẫn duy trì liên lạc, thỉnh thoảng gặp nhau, nhưng giữ bí mật vì sợ bị đánh giá.

Về vỉ thuốc tránh thai, chị Hoa nghẹn ngào: “Em không muốn có con bây giờ, vì em chưa đủ tiền lo cho mẹ và em trai. Em sợ nếu lỡ có thai, em sẽ không thể tiếp tục làm việc để giúp gia đình.” Còn đôi giày của Nhí, chị giải thích rằng Nhí từng mang vào phòng chị chơi, rồi để quên trên giường. Chị định mang trả nhưng bận dọn dẹp, rồi quên mất.

Nghe chị Hoa kể, tôi vừa xót xa vừa áy náy vì đã nghi ngờ chị. Tôi nhận ra chị không chỉ là người giúp việc tận tụy, mà còn là một cô gái trẻ mang nhiều gánh nặng. Tôi nắm tay chị, nói: “Chị Hoa, em xin lỗi vì đã nghĩ lung tung. Từ giờ, nếu chị có khó khăn gì, cứ nói với em. Em coi chị như người nhà.” Chị Hoa bật khóc, cảm ơn tôi rối rít.

Sau hôm đó, tôi và chị Hoa trở nên gần gũi hơn. Tôi tăng lương cho chị, đồng thời giúp chị liên lạc với một tổ chức hỗ trợ y tế để mẹ chị được điều trị tốt hơn. Một năm sau, chị Hoa và anh Hùng cưới nhau trong một đám cưới nhỏ ở quê. Tôi và Nhí cũng về dự, nhìn chị rạng rỡ trong áo cưới, tôi thấy lòng nhẹ nhõm. Đôi giày hồng của Nhí giờ đã cũ, nhưng câu chuyện về sự thấu hiểu và lòng tin giữa tôi và chị Hoa vẫn là một kỷ niệm đẹp, nhắc tôi rằng đôi khi, những điều bất ngờ nhất lại mở ra cánh cửa của tình người.

Related Posts

Này thì toàn thịt bò Mỹ đông lạnh ai cũng m-ê, đang được thu hồi tại rất nhiều cửa hàng

Theo các chuyên gia, thịt bò siêu rẻ có thể là hàng kém chất lượng, không đảm bảo an toàn thực phẩm. Chị Nguyễn Thị Hà (Hà…

Mẹ tôi xé giấy đăng ký kết hô-n khi biết nhà anh ở Thanh Hóa, bà ch-ê kẹ;/t s-ỉ quyết không cho lấy, cho đến hôm nhà trai lên xin phép mang theo 10 chiếc xe ô tô

Tôi và anh yêu nhau gần 2 năm, tình cảm sâu đậm, anh hiền lành, chí thú làm ăn. Nhưng ngày tôi dẫn anh về ra mắt,…

Bà cụ bán vé số gục ng;/ã giữa chợ, người ta xúm lại tưởng đột quỵ cho đến khi mở túi xách của bà ra, cả khu chợ náo loạn bỏ chạy báo công an vì bên trong toàn là…

Sáng đó, chợ huyện đang đông người mua bán thì bỗng một bà cụ khoảng ngoài 70 tuổi, mặc áo bà ba cũ, đầu đội nón lá,…

Danh tính 2 hành khách còn sống sau vụ rơi máy bay ở Ấn Độ

 Hai hành khách đã được tìm thấy còn sống sau vụ rơi máy bay hãng Air India khởi hành từ Ahmedabad đi London Gatwick tại Ấn Độ…

Vụ rơi máy bay Ấn Độ: Tìm thấy 2 người sống sót thần kỳ

 Hai hành khách đã được tìm thấy còn sống sau vụ rơi máy bay hãng Air India khởi hành từ Ahmedabad đi London Gatwick tại Ấn Độ…

Phút cuối cùng của máy bay chở 242 người bị rơi ở Ấn Độ qua lời kể nhân chứng: Dường như nghe thấy tiếng g;ào kh;óc trong tu;yệt v;ọng

hỉ vài phút sau khi cất cánh, phi hành đoàn của máy bay Air India đã thực hiện cuộc gọi khẩn cấp về mặt đất và mất…