Tôi là bà Hiền, 65 tuổi, sống ở một ngôi làng nhỏ thuộc tỉnh Hà Tĩnh. Gia đình tôi có truyền thống làm giỗ rất trang trọng, mỗi năm vào ngày 16 tháng 5 – ngày giỗ ông nội của chồng tôi – cả nhà đều tụ họp đông đủ. Nhưng năm nay, tôi lo lắng vì con dâu – Thảo, 32 tuổi – lại không muốn về. Thảo là vợ của con trai tôi, Nam, và hai vợ chồng chúng nó sống ở TP.HCM, làm công nhân may. Thảo thường viện cớ bận việc, không thích về quê, khiến tôi buồn lòng, nhưng không dám nói ra.
Sáng nay, ngày 16 tháng 5 năm 2025, lúc 10:11 sáng, tôi gọi điện cho Nam, định nhắc nó về làm giỗ. Nam nghe máy, nhưng giọng có vẻ căng thẳng: “Mẹ ơi, con bận lắm, chắc không về được. Thảo cũng không muốn đi, mẹ thông cảm.” Tôi thở dài, nhưng không bỏ cuộc. Tôi quyết định gọi thẳng cho Thảo, dù biết cô ấy không thích nói chuyện với tôi. Chuông reo vài lần, Thảo bắt máy, giọng lạnh lùng: “Dạ, mẹ gọi con có việc gì?”
Tôi nhẹ nhàng nói: “Thảo ơi, mẹ biết con bận, nhưng hôm nay giỗ ông nội, cả nhà mong con về. Mẹ không ép, nhưng mẹ muốn nói rằng mẹ coi con như con gái. Con về, mẹ con mình trò chuyện, mẹ có món quà muốn tặng con.” Thảo im lặng một lúc, rồi đáp: “Dạ, để con suy nghĩ.” Tôi không ngờ rằng cuộc gọi đó lại thay đổi mọi thứ.
Chiều hôm đó, Thảo và Nam bất ngờ xuất hiện trước cổng nhà. Thảo, người thường ít nói, ôm tôi và bật khóc: “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con xấu hổ vì con không dám nói thật.” Hóa ra, Thảo không về vì cô ấy cảm thấy tự ti. Cô nghĩ gia đình tôi không thích cô, vì cô xuất thân nghèo khó, lại không sinh được con sau 5 năm cưới Nam. Cô sợ bị mẹ chồng trách móc, nên luôn tìm cách tránh mặt.
Tôi ôm Thảo, nước mắt lăn dài: “Con ơi, mẹ chưa bao giờ trách con. Con là con dâu mẹ, mẹ thương con như con ruột. Chuyện con cái là duyên trời, mẹ không ép.” Tôi lấy ra món quà mà tôi đã chuẩn bị từ lâu – một chiếc vòng vàng nhỏ, nói: “Đây là của bà nội để lại, mẹ muốn tặng con, để con biết mẹ luôn coi con là người trong nhà.”
Thảo xúc động, quỳ xuống xin lỗi tôi và cả gia đình. Cô thú nhận rằng sau cuộc gọi của tôi, cô cảm nhận được tình thương thật sự, và quyết định về để đối mặt. Nam cũng cảm động, ôm vợ và mẹ, hứa sẽ cùng Thảo cố gắng để gia đình hòa thuận. Bữa giỗ hôm đó trở nên ấm áp hơn bao giờ hết, cả nhà quây quần, cười nói, và Thảo lần đầu tiên cảm thấy mình thật sự thuộc về gia đình này.
Từ đó, mỗi dịp giỗ, Thảo luôn là người chủ động sắp xếp về quê, thậm chí còn dẫn thêm bạn bè để giới thiệu về truyền thống gia đình. Cô và Nam cũng quyết định nhận một bé gái làm con nuôi vào năm 2026, và gia đình tôi lại rộn ràng tiếng cười trẻ thơ. Với tôi, cuộc điện thoại sáng hôm đó không chỉ là lời mời, mà là sợi dây gắn kết, giúp con dâu hiểu rằng tình thân không cần hoàn hảo, chỉ cần yêu thương là đủ.