×
×

Chúng tôi có một cậu con trai 10 tuổi tên là Bảo, sống với mẹ ở Huế.

Tôi là Tuấn, 42 tuổi, sống ở một khu phố nhỏ tại Đà Nẵng. Tôi ly hôn với vợ cũ – chị Hiền – cách đây 5 năm, sau 8 năm chung sống. Chúng tôi có một cậu con trai 10 tuổi tên là Bảo, sống với mẹ ở Huế. Dù đã chia tay, tôi vẫn chu cấp đều đặn cho con mỗi tháng 3 triệu đồng, và thỉnh thoảng thăm Bảo khi có dịp.

Sáng nay, ngày 20 tháng 5 năm 2025, lúc 11:16 AM, tôi nhận được một cuộc gọi từ Hiền. Giọng cô ấy khẩn khoản: “Anh Tuấn, em biết gọi anh thế này là không đúng, nhưng Bảo bị sốt cao, em không đủ tiền đưa con đi khám. Anh cho em vay 200 nghìn được không?” Tôi nghe mà lòng đau thắt, thương con, nên không đắn đo, nói: “Không sao, em đừng lo. Anh gửi cho 500 nghìn, đủ để khám và mua thuốc.” Tôi chuyển khoản ngay lập tức qua ứng dụng ngân hàng, và Hiền cảm ơn rối rít: “Cảm ơn anh, em sẽ trả lại sớm.”

Ba ngày sau, sáng ngày 23 tháng 5 năm 2025, tôi đang làm việc thì điện thoại báo có tin nhắn từ ngân hàng. Tôi sững sờ khi thấy tài khoản vừa nhận được 5 tỷ đồng từ một số lạ. Kèm theo đó là một tin nhắn: “Cảm ơn anh Tuấn đã giúp đỡ mẹ con em trong lúc khó khăn. Đây là món quà em muốn trả ơn. Hiền.” Tôi gọi ngay cho Hiền, hỏi rõ sự tình, và cô kể lại một câu chuyện khiến tôi không tin nổi.

Hóa ra, sau khi nhận tiền của tôi, Hiền đưa Bảo đi khám và phát hiện con bị sốt xuất huyết nhẹ, kịp thời điều trị nên đã khỏi. Trong lúc chờ ở bệnh viện, Hiền tình cờ gặp một người bạn cũ, nay là giám đốc một công ty lớn ở Huế. Người bạn biết hoàn cảnh khó khăn của Hiền, nên giới thiệu cô với một dự án kinh doanh nhỏ. Hiền đầu tư số tiền ít ỏi còn lại, và bất ngờ trúng một hợp đồng lớn, kiếm được 10 tỷ đồng chỉ trong 2 ngày. Cô quyết định gửi tôi 5 tỷ, vừa để trả ơn, vừa vì cô biết tôi từng khó khăn sau ly hôn, phải vay nợ để mở tiệm sửa xe.

Tôi bàng hoàng, vừa xúc động vừa thấy khó xử. Tôi gọi lại, bảo: “Hiền ơi, anh giúp em vì con, không mong được trả ơn thế này. Em giữ lại để lo cho Bảo đi.” Nhưng Hiền khăng khăng: “Anh xứng đáng nhận. Nếu không có anh, mẹ con em đã không vượt qua khó khăn. Anh dùng để làm lại cuộc đời đi.” Sau nhiều lần từ chối không được, tôi đành nhận, nhưng hứa sẽ dành một phần để lập quỹ học bổng cho trẻ em nghèo, lấy tên Bảo đặt cho quỹ.

Tôi dùng số tiền còn lại để mở rộng tiệm sửa xe, trả hết nợ, và sống thoải mái hơn. Tôi và Hiền cũng trở thành bạn bè, thỉnh thoảng gặp nhau vì Bảo. Câu chuyện lan trong khu phố, trở thành bài học về lòng tốt và sự đền đáp. Với tôi, 500 nghìn tôi gửi không chỉ là giúp đỡ, mà còn là hạt giống gieo nên một phép màu lớn hơn, giúp tôi nhận ra rằng cuộc đời luôn có cách đền đáp cho những điều tốt đẹp.

Related Posts

Sự thật vụ nam sinh lớp 10 b//ỏ đi theo chị sinh năm 1985

Chi tiết vụ nam sinh lớp 10 b//ỏ đi theo chị sinh năm 1985

Xôn xao vụ nam sinh lớp 10 b//ỏ đi theo chị sinh năm 1985, sống như vợ chồng, mẹ ru///ột ‘c//ầu c//ứu’ MXH

Tôi ngớ người, tay vẫn nắm chặt cần câu. “Ơ, tôi làm gì sai đâu? Tôi chỉ đang câu cá mà!”

Đêm khuya, trời đen như mực, chỉ có ánh trăng bàng bạc rải xuống mặt sông lặng lẽ. Tôi, một cô gái bình thường với sở thích…

Mẹ tôi bị lừ;;a đ;;ảo hết toàn bộ tiền tiết kiệm cả đời tích cóp, bố chỉ nói 1 câu nhẹ bẫng, nhưng đủ làm mẹ thêm dằ:n vặ;t 

Mẹ tôi, một người phụ nữ tần tảo, đã dành cả đời để chắt chiu từng đồng, từng cắc. Bà cẩn thận gói ghém số tiền tiết…

Có lần tôi thấy anh ta mỉm cười bí ẩn, như thể vừa khám phá ra điều gì thú vị, hành vi này lặp lại đều đặn mỗi tối đến rợ;n ngư;ời

Tôi sống trong một khu phố nhỏ yên bình, nơi mọi người đều quen mặt nhau. Ba tháng trước, một người hàng xóm mới chuyển đến căn…