Gia đình tôi sống ở một thị trấn nhỏ, nơi mọi người quen thuộc nhau như anh em. Bố tôi, ông Tâm, là một người thợ sửa xe, dáng người gầy gò, ít nói, nhưng đôi tay chai sần luôn làm việc không ngừng để nuôi bốn chị em tôi. Mẹ tôi, bà Hạnh, ngược lại, là một người phụ nữ xinh đẹp, sắc sảo, làm việc ở hợp tác xã. Ai cũng bảo bố mẹ là một cặp trời sinh, nhưng chỉ chúng tôi, những đứa con, nhận ra khoảng cách vô hình giữa hai người.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã thấy mẹ thường xuyên vắng nhà, viện cớ đi họp hợp tác xã. Những đêm khuya, mẹ về với mùi nước hoa lạ, ánh mắt lảng tránh. Chị cả, Linh, lớn hơn tôi mười tuổi, từng kể rằng chị thấy mẹ đi cùng một người đàn ông lạ ở chợ huyện. Chị định nói với bố, nhưng mẹ quỳ xin, hứa sẽ chấm dứt. Linh còn nhỏ, chỉ biết im lặng. Nhưng mối quan hệ đó không dừng lại. Chúng tôi dần lớn lên, nghe những lời xì xào từ hàng xóm, rằng mẹ ngoại tình với một cán bộ huyện, người có tiền, có quyền.
Bố tôi, dù biết hết, không bao giờ hé môi. Ông vẫn dậy sớm nấu cơm, đưa đón chúng tôi đi học, sửa xe đến khuya để lo học phí. Có lần tôi hỏi: “Bố ơi, sao bố không cãi nhau với mẹ?” Ông chỉ cười buồn: “Gia đình là để giữ, không phải để phá.” Tôi không hiểu, chỉ thấy thương bố, người đàn ông câm lặng chịu đựng vì chúng tôi.
Năm tôi 22 tuổi, tốt nghiệp đại học, cũng là lúc cả bốn chị em đều trưởng thành. Một buổi tối, bố gọi cả nhà họp. Mẹ ngồi đó, dáng vẻ bất an. Bố lấy từ ngăn kéo một phong thư cũ, giấy đã ngả vàng, đặt lên bàn. Ông nói, giọng trầm: “Hôm nay, bố muốn mọi người biết sự thật. Linh, con đọc to lá thư này.”
Chị Linh run run mở phong thư. Bên trong là một tờ giấy xét nghiệm ADN, cùng vài dòng chữ viết tay. Chị đọc, giọng nghẹn ngào: “Kết quả xét nghiệm cho thấy, Tâm không phải cha ruột của Linh, Hương, Nam và Minh.” Cả nhà chết lặng. Tôi, đứa út, cảm thấy chân tay rụng rời, như đất dưới chân sụp đổ. Lá thư tiếp tục, là lời bố viết: “Tôi biết Hạnh có người khác từ năm Linh ba tuổi. Tôi làm xét nghiệm, biết các con không phải con tôi, nhưng tôi chọn nuôi các con, vì các con vô tội. Tôi không muốn các con lớn lên không có cha.”
Mẹ bật khóc, quỳ xin lỗi. Chị Linh ôm lấy bố, khóc nức nở: “Bố, sao bố không nói sớm? Sao bố chịu đựng một mình?” Bố chỉ xoa đầu chị, nói: “Bố không muốn các con tổn thương. Giờ các con lớn, bố muốn các con biết sự thật, để sống thật với lòng mình. Bố không hối hận, vì các con là cuộc đời bố.”
Sau buổi tối đó, mẹ dọn ra ở riêng, mang theo nỗi ân hận. Bố vẫn sống với chúng tôi, vẫn sửa xe, vẫn cười hiền. Chị em tôi, dù không mang dòng máu của bố, nhưng càng trân trọng ông hơn. Phong thư ấy không phá vỡ gia đình, mà làm chúng tôi hiểu, tình yêu của bố lớn hơn mọi bí mật, vượt qua cả máu mủ. Với chúng tôi, ông mãi là người cha vĩ đại nhất.