Tôi là Hạnh, 35 tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Quảng Ngãi. Chồng tôi – anh Tuấn, 38 tuổi – từng là người tôi yêu thương nhất. Chúng tôi cưới nhau 7 năm, nhưng không có con. Tôi đi khám nhiều lần, bác sĩ bảo tôi khỏe mạnh, nhưng Tuấn luôn đổ lỗi: “Cô không sinh được con trai, lỗi là ở cô!” Tôi đau lòng, nhưng vẫn cố gắng để giữ gìn gia đình.
Ba năm trước, ngày 16 tháng 5 năm 2022, tôi phát hiện Tuấn ngoại tình với Linh – bạn thân của tôi từ thời trung học. Tôi bắt gặp họ trong một nhà nghỉ, tay trong tay, cười nói hạnh phúc. Khi tôi đối chất, Tuấn lạnh lùng: “Hạnh, ly hôn đi. Tôi cần người sinh con trai, Linh có thể làm điều đó.” Tôi sụp đổ, nhưng không níu kéo, ký đơn ly hôn ngay hôm sau. Tuấn cưới Linh sau đó, và tôi sống cô đơn, làm công nhân may để quên đi nỗi đau.
Ba năm trôi qua, đến chiều nay, ngày 16 tháng 5 năm 2025, lúc 04:00 PM, tôi nhận được cuộc gọi từ một người quen. Họ nói Tuấn vừa nhập viện, và tôi tò mò đến thăm, dù lòng vẫn còn hận. Tại bệnh viện, tôi thấy Tuấn nằm trên giường, mặt trắng bệch, bên cạnh là Linh – giờ đã mang thai 6 tháng. Tôi định quay đi, thì bác sĩ bước vào, nói với Tuấn một câu khiến anh ta chết lặng: “Anh Tuấn, kết quả xét nghiệm cho thấy anh vô sinh bẩm sinh. Không phải vợ cũ của anh, mà chính anh không thể có con.”
Tôi đứng sững, không tin vào tai mình. Tuấn ôm đầu, gào lên: “Không thể nào! Vậy con của Linh là…” Bác sĩ thở dài: “Tôi nghi ngờ đây không phải con anh. Anh nên kiểm tra ADN.” Linh hoảng loạn, chạy ra khỏi phòng, để lại Tuấn trong sự hỗn loạn. Hóa ra, suốt 3 năm qua, Tuấn ép tôi ly hôn vì không sinh được con trai, trong khi chính anh mới là người không thể có con. Anh ta ngoại tình, cưới Linh, và tin rằng mình sẽ có gia đình mới, nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng.
Tôi quay về, lòng nhẹ nhõm xen lẫn xót xa. Tôi không vui vì sự sụp đổ của Tuấn, mà cảm thấy buồn cho những năm tháng tôi đã chịu đựng oan ức. Một tháng sau, tôi nghe tin Tuấn ly hôn Linh – đứa bé không phải con anh ta. Tuấn tìm đến tôi, quỳ xin tha thứ: “Hạnh, anh sai rồi. Anh hối hận lắm.” Tôi nhìn anh, lắc đầu: “Quá khứ đã qua. Anh hãy sống tốt, đừng làm tổn thương ai nữa.”
Tôi quyết định sống cho mình. Tôi mở một tiệm may nhỏ, kết bạn với những người đồng cảnh, và tìm thấy niềm vui mới. Đến cuối năm 2025, tôi gặp một người đàn ông tốt – anh Hòa, 40 tuổi, góa vợ – và chúng tôi bắt đầu mối quan hệ. Với tôi, câu chuyện của Tuấn là bài học rằng hạnh phúc không nằm ở việc đổ lỗi, mà ở sự chân thành và chấp nhận. Tôi không cần anh ta quay lại, vì tôi đã tìm thấy chính mình.