Hùng và Mai từng là cặp vợ chồng hạnh phúc ở một khu phố nhỏ tại Hà Nội. Hùng làm nhân viên văn phòng, lương đủ sống, còn Mai là giáo viên mầm non, dịu dàng nhưng luôn mơ ước một cuộc sống sung túc. Họ yêu nhau từ thời đại học, cưới nhau với lời hứa sẽ cùng xây dựng một mái ấm giản dị. Nhưng năm năm trước, mọi thứ sụp đổ khi Mai gặp ông Thành, một đại gia hơn cô 20 tuổi, chủ một chuỗi nhà hàng. Thành hứa cho Mai cuộc sống xa hoa, những chuyến du lịch nước ngoài, và một tương lai không lo toan. Mai xiêu lòng, bỏ Hùng, để lại tờ giấy ly hôn và một lời xin lỗi ngắn ngủi: “Anh không cho em được những gì em muốn.”
Hùng sốc, nhưng không níu kéo. Anh lặng lẽ ký đơn, chuyển ra ở trọ, tiếp tục công việc văn phòng. Cuộc sống của anh đơn giản, ngày đi làm, tối ăn cơm hộp, cuối tuần chơi bóng rổ với bạn. Anh không trách Mai, chỉ tự nhủ phải sống tốt để không hối tiếc. Trong khi đó, Mai sống như bà hoàng bên Thành, xuất hiện trên mạng xã hội với váy áo hàng hiệu, xe sang, và những bữa tiệc xa xỉ. Hùng nghe người quen kể, nhưng chỉ cười nhạt, không để tâm.
Năm năm sau, một buổi trưa nắng gắt, Hùng ngồi ăn cơm hộp dưới gốc cây gần công ty, như thói quen bao năm. Một chiếc xe hơi bóng loáng dừng lại, và Mai bước xuống, váy đỏ rực, đeo kính râm, bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt. Mai nhìn Hùng, ánh mắt khinh khỉnh. Cô tiến tới, giọng mỉa mai: “Hùng, vẫn ăn cơm hộp à? Nhìn anh thế này, tôi thấy quyết định bỏ anh là đúng. Anh mãi chỉ là kẻ tầm thường, không bao giờ cho tôi được cuộc sống như bây giờ.” Hùng ngẩng lên, bình thản đáp: “Chúc mừng em, Mai. Em sống tốt là được.” Mai cười khẩy, quay đi, kéo tay người đàn ông lên xe.
Nhưng chưa đầy năm phút sau, chiếc xe của Mai dừng khựng giữa đường. Người đàn ông bên cạnh cô, hóa ra là tài xế, nhận được cuộc gọi gấp. Anh ta quay sang Mai, giọng lạnh lùng: “Cô Mai, ông Thành vừa gọi. Ông ấy bảo cô thu dọn đồ đạc, rời khỏi căn hộ trước tối nay. Ông ấy đã tìm được người mới, và không cần cô nữa.” Mai sững sờ, mặt trắng bệch. Cô lắp bắp: “Sao… sao lại thế? Tôi là vợ ông ấy!” Tài xế lắc đầu: “Vợ? Cô chỉ là người ông ấy bao nuôi. Hợp đồng hết, cô không còn giá trị với ông ấy.”
Mai hoảng loạn, xuống xe, chân run rẩy. Cô nhìn lại phía Hùng, anh vẫn ngồi đó, bình thản ăn nốt hộp cơm. Đột nhiên, cô thấy hối hận. Những lời sỉ nhục vừa thốt ra giờ như con dao đâm vào chính cô. Năm năm qua, cô sống trong ảo mộng, dựa vào tiền bạc của người khác, để rồi giờ đây trắng tay, không nhà, không người thân. Còn Hùng, dù giản dị, vẫn sống đàng hoàng, tự lực.
Mai bước tới, giọng nghẹn ngào: “Hùng… em xin lỗi. Em sai rồi.” Hùng nhìn cô, ánh mắt không oán trách, chỉ nhẹ nhàng nói: “Mai, em chọn con đường của em, giờ em phải chịu. Anh không giận, nhưng anh không thể giúp gì được nữa.” Anh đứng dậy, bỏ hộp cơm rỗng vào thùng rác, rồi bước đi, bóng lưng thẳng tắp.
Mai đứng đó, nước mắt lăn dài. Chỉ năm phút, cô nhận ra mình đã đánh mất điều quý giá nhất: một người đàn ông yêu thương và một cuộc sống chân thành. Hùng không quay đầu lại, nhưng trong lòng anh nhẹ nhõm. Anh biết, dù ăn cơm hộp hay sống giản dị, anh vẫn có lòng tự trọng – thứ mà Mai đã đánh đổi để rồi hối hận muộn màng.