×
×

Hương, 26 tuổi, là một tiếp viên hàng không xinh đẹp, làm việc cho một hãng bay quốc tế

Hương, 26 tuổi, là một tiếp viên hàng không xinh đẹp, làm việc cho một hãng bay quốc tế. Nhìn cô trong bộ đồng phục chỉnh tề, nụ cười rạng rỡ phục vụ hành khách, ít ai biết rằng phía sau ánh hào quang ấy là một câu chuyện đầy hy sinh. Hương lớn lên trong một gia đình nghèo ở một làng quê nhỏ thuộc Quảng Nam. Bố cô mất sớm, để lại mẹ cô – bà Thanh – và cậu em trai út, Minh, đang học lớp 11. Hai năm trước, bà Thanh phát hiện mắc bệnh ung thư gan, khiến Hương trở thành trụ cột gia đình.

Làm tiếp viên hàng không, lương của Hương không tệ, nhưng gần như toàn bộ số tiền cô kiếm được đều gửi về quê. Tiền viện phí cho mẹ, học phí cho Minh, và chi phí sinh hoạt hàng ngày khiến Hương chẳng dám tiêu gì cho bản thân. Cô sống tiết kiệm trong căn phòng trọ nhỏ ở Sài Gòn, mặc lại những bộ quần áo cũ, từ chối những buổi đi chơi với đồng nghiệp, và luôn mang theo cơm hộp để tiết kiệm. Mỗi lần nhìn đồng nghiệp khoe túi xách hàng hiệu hay kể về những chuyến du lịch, Hương chỉ cười, lòng thầm nghĩ: “Miễn mẹ khỏe và Minh học giỏi, mình chịu được.”

Hương ít khi về quê vì lịch bay dày đặc và muốn tiết kiệm chi phí đi lại. Cô thường gọi điện hỏi thăm mẹ và Minh, nghe giọng mẹ yếu ớt nhưng vẫn lạc quan, nghe Minh kể về trường lớp với niềm vui trẻ trung. Minh là niềm tự hào của Hương – cậu học giỏi, luôn đứng đầu lớp, và mơ ước trở thành kỹ sư. Mỗi lần Minh nói “Chị ơi, em sẽ cố học để sau này lo cho chị và mẹ”, Hương chỉ cười, nước mắt lặng lẽ rơi.

Một ngày nọ, hãng bay bất ngờ hủy chuyến bay của Hương do thời tiết xấu. Thay vì ở lại Sài Gòn, cô quyết định bắt xe khách về quê, muốn dành một ngày hiếm hoi bên mẹ và em. Cô không báo trước, nghĩ sẽ làm mẹ và Minh bất ngờ. Trên xe, Hương ôm chặt chiếc túi nhỏ, trong đó là một chiếc áo len cô mua cho mẹ và một đôi giày thể thao cho Minh – món quà đầu tiên cô tự thưởng cho gia đình sau nhiều tháng tiết kiệm.

Khi xe dừng ở đầu làng, trời đã nhá nhem tối. Hương bước đi trên con đường đất quen thuộc, lòng háo hức. Nhưng khi đến gần nhà, cô sững sờ. Ngôi nhà lụp xụp ngày nào giờ đã được sửa sang khang trang, tường quét vôi trắng, mái ngói đỏ tươi. Sân trước nhà có một vườn rau nhỏ, và từ trong nhà vang ra tiếng cười nói rộn ràng. Hương đứng lặng, không tin vào mắt mình. “Nhà mình làm gì có tiền sửa nhà? Mẹ đang bệnh, Minh còn đi học, tiền đâu ra?” cô tự hỏi, lòng thoáng chút lo lắng.

Hương nhẹ nhàng đẩy cổng bước vào. Trong nhà, mẹ cô đang ngồi trên ghế, trông khỏe mạnh hơn nhiều so với lần cuối cô gặp. Minh, cao lớn hơn cô tưởng, đang đứng cạnh một nhóm bạn, cười nói vui vẻ. Trên bàn là một chiếc bánh sinh nhật, xung quanh là bóng bay và hoa. Hương ngơ ngác: “Hôm nay sinh nhật ai mà đông vui thế này?”

Minh nhìn thấy Hương, reo lên: “Chị Hương! Chị về khi nào vậy?” Mẹ cô cũng đứng dậy, nước mắt lưng tròng, chạy đến ôm cô. “Con về sao không báo mẹ?” bà Thanh nói, giọng nghẹn ngào. Hương vẫn chưa hiểu chuyện gì, hỏi: “Mẹ, nhà mình… sao lại thế này? Tiền đâu ra sửa nhà? Mẹ khỏe hơn thật sao?”

Minh kéo Hương ngồi xuống, kể lại mọi chuyện. Hóa ra, trong hai năm qua, Minh không chỉ học giỏi mà còn âm thầm làm thêm. Cậu tham gia một nhóm học sinh khởi nghiệp, phát triển một ứng dụng học trực tuyến đơn giản nhưng được một công ty công nghệ chú ý. Ứng dụng đó được mua lại với giá 2 tỷ đồng, và Minh, với sự giúp đỡ của một thầy giáo, đã dùng số tiền ấy để sửa nhà, lo viện phí cho mẹ, và đầu tư cho việc học của mình. Quan trọng hơn, Minh đã liên lạc với một bác sĩ giỏi ở Đà Nẵng, người giúp mẹ điều trị ung thư hiệu quả. Bà Thanh giờ đã ổn định, dù vẫn cần theo dõi.

“Nhưng sao em không nói gì với chị?” Hương hỏi, vừa giận vừa xúc động. Minh gãi đầu, cười: “Em muốn làm chị bất ngờ. Chị hy sinh nhiều quá, em không muốn chị lo thêm. Hôm nay là sinh nhật em, em định mai gọi điện kể chị nghe.” Mẹ cô nắm tay Hương, nói: “Con à, mẹ và Minh muốn con sống cho chính con một chút. Con đã làm quá nhiều cho gia đình rồi.”

Hương bật khóc. Cô không ngờ em trai mình, cậu bé cô luôn nghĩ cần che chở, lại trưởng thành và làm được những điều lớn lao như vậy. Nhìn ngôi nhà mới, mẹ khỏe mạnh, và ánh mắt tự hào của Minh, Hương cảm thấy mọi hy sinh của mình đều xứng đáng. Đêm đó, cả gia đình quây quần bên chiếc bánh sinh nhật, cười nói rộn ràng. Hương mở túi, tặng mẹ chiếc áo len và Minh đôi giày. Minh ôm chị, thì thầm: “Từ giờ, chị phải mua gì cho chị nữa, nghe chưa?”

Sau chuyến về quê ấy, Hương thay đổi. Cô vẫn làm việc chăm chỉ, nhưng bắt đầu dành chút tiền để chăm sóc bản thân, mua một chiếc váy mới, hay đi cà phê với bạn bè. Cô nhận ra rằng, hạnh phúc của gia đình không chỉ đến từ sự hy sinh, mà còn từ việc cả nhà cùng nhau chia sẻ và vươn lên. Ngôi nhà mới ở quê giờ là nơi Hương luôn háo hức trở về, nơi chứa đựng tình yêu và những bất ngờ ấm áp mà cô không bao giờ quên.

Related Posts

Tôi giả bị liệ-t không nói không đi lại suốt 1 năm trời để xem 4 đứa con ai thật lòng, để còn cho đất phần hơn

Tôi giả bị liệ-t suốt 1 năm để thử lòng 4 đứa con – ai thật tâm sẽ được cho phần đất hơn. Nào ngờ nửa đêm…

“Con bé nhà quê này mà cũng đòi làm dâu nhà mình à?” – mẹ chồng thở dài trong ngày dạm ngõ

Tôi là con gái vùng chiêm trũng, lớn lên bên ruộng lúa và rơm rạ, chân tay đầy sẹo muỗi chích, da nâu bóng vì nắng.Tôi học…

Trời mưa, bà cụ ngồi xe lăn bị chiếc G63 tạt nước, 2 phút sau b/i kị/ch xảy ra với tài xế

Trời mưa, bà cụ ngồi xe lăn bị chiếc G63 tạt nước, 2 phút sau b/i kị/ch xảy ra với tài xế Chiều hôm đó, trời đổ…

Mẹ chú rể nghiến răng nói từng câu: “Nhà không có nổi cái bàn ăn đàng hoàng mà cũng đòi gả con?”

“Mẹ chú rể nghiến răng từng câu: ‘Nhà không có nổi cái bàn ăn đàng hoàng mà cũng đòi gả con?’… Nhưng sáng hôm sau, cả họ…

K//inh ho//àng đêm tâ//n h//ôn của chàng trai 20 tuổi với bà vợ gi/à đáng tuổi mẹ mình, chưa đầy 30 phút, chú rể đã phải qu/ỳ lạ/y…

K//inh ho//àng đêm tâ//n h//ôn của chàng trai 20 tuổi với bà vợ gi/à đáng tuổi mẹ mình, chưa đầy 30 phút, chú rể đã phải qu/ỳ…

Diệp Lâm Anh chứng kiến cảnh 2 máy bay va quệt tại sân bay Nội Bài

Diệp Lâm Anh cho biết sau khi xảy ra sự cố hai máy bay va quệt tại sân bay Nội Bài, cô và các hành khách khác…