Tôi là Phong, 27 tuổi, sống tại TP.HCM và đang hẹn hò với Lan – bạn gái tôi – được 8 tháng. Lan là một cô gái xinh đẹp, thông minh, và có phần cầu kỳ, nhưng tôi luôn cố gắng chiều chuộng cô ấy. Để kỷ niệm 8 tháng yêu nhau, tôi quyết định mời Lan đến một nhà hàng sang trọng ở quận 1, nơi có thực đơn đắt đỏ với những món như bò bít-tết sốt rượu vang và hải sản áp chảo. Ngày đó là thứ Tư, 14 tháng 5 năm 2025, và tôi đã đặt bàn từ trước, mặc bộ vest mới để gây ấn tượng.
Bữa tối diễn ra suôn sẻ. Lan cười nói vui vẻ, khen tôi chu đáo, và chúng tôi cùng nâng ly rượu vang, hứa hẹn về một tương lai tươi sáng. Món ăn ngon tuyệt, nhưng vì phần lớn, cả hai chỉ ăn được một nửa. Khi nhân viên mang hóa đơn – hơn 3 triệu đồng – tôi vẫn vui vẻ trả tiền, nghĩ rằng đây là một buổi tối đáng nhớ. Nhưng rồi, khi nhân viên hỏi: “Anh chị có muốn xin túi đựng thức ăn thừa không?”, tôi gật đầu ngay, vì tôi không muốn lãng phí. Lan nhìn tôi, mắt hơi tròn xoe, nhưng không nói gì.
Tôi xin một túi nhựa, cẩn thận cho phần bò và hải sản còn lại vào, cảm thấy hài lòng vì tối nay về còn có bữa khuya. Nhưng khi ra đến bãi đỗ xe, Lan đột nhiên dừng lại, quay sang tôi với vẻ mặt lạnh lùng: “Phong, anh mang túi thức ăn thừa này làm gì?” Tôi cười: “Thì về ăn tiếp chứ sao, lãng phí sao được.” Lan thở dài, giọng bực bội: “Anh nghĩ em là gì? Em không thể tin nổi anh lại làm chuyện này trong một buổi hẹn lãng mạn. Anh làm em mất mặt!”
Tôi sững sờ. “Mất mặt? Nhưng chỉ là mang thức ăn về thôi mà, tiết kiệm mà!” Tôi cố giải thích. Nhưng Lan lắc đầu: “Tiết kiệm thì tốt, nhưng anh mang túi nhựa bẩn thỉu này đi giữa nhà hàng sang trọng, người ta nhìn vào nghĩ sao? Em không muốn yêu một người keo kiệt như vậy.” Nói xong, cô ấy quay lưng, gọi taxi và rời đi, để lại tôi đứng ngây người với túi thức ăn thừa trên tay.
Tôi về nhà, vừa buồn vừa bực, đặt túi thức ăn lên bàn bếp. Suốt đêm, tôi tự hỏi: “Có đáng để chia tay chỉ vì chuyện này không?” Sáng hôm sau, 10:01 sáng thứ Tư, tôi nhắn tin xin lỗi Lan, nhưng cô ấy không trả lời. Tôi quyết định đến nhà Lan để giải thích, mang theo túi thức ăn đã được đóng gói cẩn thận trong hộp đẹp, kèm theo một bó hoa.
Khi gặp Lan, tôi nói: “Anh xin lỗi nếu làm em khó xử. Nhưng anh mang thức ăn về vì không muốn lãng phí, không phải vì keo kiệt. Anh muốn chứng minh rằng anh có thể vừa lãng mạn, vừa thực tế.” Tôi đưa hộp thức ăn, giờ đã được làm nóng lại, và mời cô ấy ăn cùng. Lan nhìn tôi, rồi bật cười: “Anh ngốc thật! Nhưng… em cũng thấy anh đáng yêu. Thôi, tha cho anh lần này.”
Chúng tôi ăn lại bữa tối hôm qua, cười đùa về chuyện túi nhựa, và tình yêu của chúng tôi được hàn gắn. Từ đó, tôi học cách cân bằng giữa tiết kiệm và sự tinh tế khi ở bên Lan, còn cô ấy cũng hiểu thêm về tính cách của tôi. Câu chuyện về túi thức ăn thừa trở thành kỷ niệm hài hước, nhắc nhở chúng tôi rằng tình yêu cần cả sự thấu hiểu lẫn sự chấp nhận.