Hùng, 32 tuổi, là giám đốc một công ty khởi nghiệp công nghệ đầy triển vọng ở thành phố. Anh thông minh, phong độ, và được nhiều cô gái mơ ước, nhưng trái tim anh lại chỉ rung động trước một cô gái làm việc tại quán kar////aoke gần công ty – Ngọc. Ngọc, 25 tuổi, có vẻ đẹp dịu dàng, giọng hát ngọt ngào, nhưng luôn mang một vẻ u sầu khó tả. Cô làm việc ở quán hát để kiếm tiền, nhưng chẳng bao giờ kể về gia đình hay quá khứ của mình.
Hùng gặp Ngọc trong một lần đến quán cùng đối tác. Anh bị cuốn hút bởi giọng hát của cô, nhưng điều khiến anh say mê hơn cả là sự kiên cường ẩn sau đôi mắt buồn. Hùng trở thành khách quen, không phải để vui chơi, mà để trò chuyện với Ngọc. Qua những lần tâm sự, anh biết cô làm việc ở đây để trả nợ cho gia đình và nuôi em trai ăn học. Hùng càng thương Ngọc, càng quyết tâm kéo cô ra khỏi môi trường phức tạp ấy.
Sau nhiều tháng kiên trì, Hùng bày tỏ tình cảm. Anh nói: “Ngọc, em xứng đáng với một cuộc sống tốt hơn. Anh muốn em bỏ nghề, về làm vợ anh. Anh sẽ lo cho em và em trai em.” Ngọc lặng lẽ, ánh mắt dao động. Cô từ chối nhiều lần, nói rằng mình không xứng với anh, nhưng Hùng không bỏ cuộc. Anh tặng cô những món quà giản dị, đưa cô đi ăn những bữa cơm ấm áp, và dần dần, trái tim Ngọc mở ra. Cô đồng ý bỏ nghề, rời quán hát, và chấp nhận lời cầu hôn của Hùng.
Ngày Hùng đưa Ngọc về ra mắt gia đình, anh hồi hộp nhưng đầy tự hào. Anh tin rằng bố mẹ mình, vốn là những người cởi mở, sẽ yêu quý Ngọc như anh. Bữa cơm được chuẩn bị chu đáo tại ngôi biệt thự sang trọng của gia đình Hùng. Mẹ anh niềm nở đón Ngọc, nhưng khi bố anh – ông Thành – nhìn thấy cô, gương mặt ông bỗng tái mét. Ông im lặng suốt bữa ăn, ánh mắt không rời Ngọc, khiến không khí trở nên nặng nề.
Sau bữa cơm, ông Thành gọi Hùng và Ngọc vào phòng riêng. Ông nhìn Ngọc, giọng trầm thấp: “Cô là con gái của Linh, phải không?” Ngọc sững sờ, gật đầu trong vô thức. Ông Thành thở dài, kể một câu chuyện khiến cả Hùng và Ngọc chết lặng.
Hơn 20 năm trước, ông Thành từng là một doanh nhân trẻ, có mối tình ngắn ngủi với Linh – mẹ của Ngọc. Linh là một cô gái quê nghèo, yêu ông chân thành, nhưng gia đình ông Thành phản đối kịch liệt vì chê Linh “không môn đăng hộ đối”. Dưới áp lực, ông Thành bỏ rơi Linh, không biết rằng cô đã mang thai Ngọc. Linh một mình nuôi con, sống trong tủi nhục và nghèo khó. Khi Ngọc còn nhỏ, Linh mắc bệnh nặng và qua đời, để lại Ngọc và em trai bơ vơ. Ngọc phải nghỉ học, đi làm để nuôi em, cuối cùng rơi vào con đường làm việc ở quán hát.
Ông Thành nói, giọng nghẹn ngào: “Tôi đã sai khi bỏ rơi mẹ con. Tôi tìm Linh suốt nhiều năm, nhưng khi biết cô ấy qua đời, tôi không đủ can đảm đối mặt với con. Ngọc, con là con gái của bố.” Hùng sững sờ, không tin vào tai mình. Ngọc bật khóc, vừa đau đớn vừa bàng hoàng. Cô không ngờ người đàn ông trước mặt – bố của Hùng – lại chính là cha ruột của mình.
Không khí gia đình như vỡ vụn. Hùng đau lòng, không chỉ vì tình yêu của anh với Ngọc giờ trở thành điều không thể, mà còn vì anh nhận ra bố mình đã gây ra bi kịch cho cả một đời người. Ngọc ôm mặt, rời khỏi nhà trong nước mắt. Cô từ chối mọi lời xin lỗi của ông Thành, chỉ nói: “Con không hận ông, nhưng con không thể gọi ông là bố.”
Hùng cố níu kéo Ngọc, nhưng cô quyết định rời thành phố, mang theo em trai để bắt đầu lại cuộc sống mới. Trước khi đi, cô để lại cho Hùng một lá thư: “Cảm ơn anh vì đã yêu thương và tôn trọng em. Nhưng định mệnh đã không cho chúng ta ở bên nhau. Hãy sống tốt, Hùng.” Hùng giữ lá thư ấy, lòng day dứt vì không thể thay đổi quá khứ của bố mình.
Từ đó, ông Thành sống trong hối hận, dùng phần lớn tài sản để lập quỹ hỗ trợ những người phụ nữ khó khăn, như một cách chuộc lỗi với Linh và Ngọc. Còn Hùng, dù không thể quên Ngọc, vẫn chọn sống tiếp, mang theo bài học rằng tình yêu, dù đẹp đến đâu, cũng không thể xóa nhòa những sai lầm của quá khứ.