Hương, 38 tuổi, sống ở một làng làng nhỏ ven sông thuộc tỉnh Nghệ An. Cô cô, anh Tâm, mất cách đây 5 năm vì một tai nạn giao thông, để lại Hương và cậu con trai 10 tuổi tên Bình. Từ ngày chồng mất, Hương một mình gánh gia đình, làm nghề may vá và chăn nuôi để nuôi con ăn học. Dù cuộc sống khó khăn, Hương vẫn luôn ôm nụ cười trên môi, cố gắng để Bình có một tuổi thơ trọn vẹn.
Ngôi nhà cấp 4 của mẹ con đã xuống cấp nguy hiểm, Tường nứt, thư giãn mỗi khi mưa lớn. Hương quyết định dùng số tiền tiết kiệm tối thiểu để sửa lại nhà, vừa để đảm bảo an toàn cho con, vừa để có phòng thờ cúng chồng cho hoàng hoàng. Qua người quen giới thiệu, cô thuê anh Long, thợ xây 40 tuổi ở làng, nổi tiếng là người làm việc chăm chỉ và thật thà.
Long là một người đàn ông thở vợ, vợ anh qua đời vì bệnh nặng cách đây 3 năm, không để lại con cái. Anh sống một mình, ngày ngày đi làm, tối về lại Nằm yên trong căn nhà nhỏ. Khi đến làm việc cho Hương, Long được ấn tượng bởi sức mạnh và dịu dàng của cô. Hương thường nấu cơm trưa cho Long, những bữa cơm đơn giản với cá kho, rau sống, nhưng đầy tình cảm. Những lần trò chuyện trong giờ nghỉ, cả hai tăng dần hiểu nhau hơn. Dài kể về nỗi cô đơn của mình, còn Hương chia sẻ về những khó khăn khi một mình nuôi con.
Tình cảm giữa họ bình luận một cách tự nhiên. Long thường ở lại để giúp Hương làm thêm một số công việc lặt vặt, còn Hương hay mang nước chè ra cho Long mỗi khi anh làm việc dưới cái nắng gay gắt. Một bữa tối, khi công việc gần hoàn thành, Long trả lời với Hương: “Chị Hương, em biết chị còn thương anh Tâm, nhưng em thật lòng thích chị. Nếu chị đồng ý, em muốn được che chở cho hai mẹ con.” Hương Yên Người, cô không ngờ Long lại có tình cảm với mình. Dù trong lòng cũng rung động, nhưng hương sợ điều tiếng của làng xóm, sợ Bình không chấp nhận.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, Hương quyết định chọn cả hai cơ hội. Cô nói với Long: “Nếu anh thật lòng, em cũng không muốn sống cô đơn cả đời. Nhưng em cần thời gian để nói với anh Bình.” Hương nhẹ nhàng giải thích với con trai, và bất ngờ là Bình rất ủng hộ. Cậu bé nói: “Con muốn mẹ vui, chú Long tốt với con, con không phản đối đâu.” Nghe con nói, Hương bật vì xúc động.
Hương và Long bắt đầu mối quan hệ, dù không công khai vì sợ người đời dị nghị. Một năm sau, Hương phát hiện mình mang thai. Cô vừa vui vừa lo, không biết phải đối mặt với làng xóm thế nào. Long, với bản tính đàn ông, đứng ra nhận trách nhiệm. Anh tuyên bố trước cả làng: “Tôi và chị Hương yêu nhau, các con bé là con tôi. Ai nói gì thì nói, tôi sẽ bảo vệ mẹ con chị ấy.” Dù ban đầu có nhiều lời ra tiếng ồn, nhưng chân thành của Long và tình yêu của hai người tăng dần được mọi người chấp nhận.
Hương sinh một bé gái, đặt tên là Hạnh, mang ý nghĩa hạnh phúc. Long chuyển đến sống cùng mẹ con Hương, trở thành người cha, người chồng tận sẹo. Ngôi nhà cấp 4 ngày nào đã được sửa sang khang trang, đầy tiếng cười của bốn người. Hương, từ một người phụ nữ sầu chồng cô đơn, đã tìm lại được hạnh phúc, và cô biết rằng, ở nơi nào đó, anh Tâm cũng sẽ cười khi thấy cô sống tốt.
Câu chuyện của Hương và Long trở thành một bài học về tình yêu và sự bao dung, rằng hạnh phúc luôn có thể đến, chỉ cần con người mở lòng và dũng cảm đối mặt với định kiến.