Tôi là Lan, 34 tuổi, sống ở một khu chung cư tại quận Tân Bình, TP.HCM. Chồng tôi – anh Hùng – vừa qua đời cách đây 2 ngày, vào ngày 13 tháng 5 năm 2025, vì một cơn đột quỵ bất ngờ. Anh ra đi để lại tôi và con gái 5 tuổi, bé Nhi, trong nỗi đau không thể nguôi ngoai. Anh Hùng là một người chồng hiền lành, làm nghề kinh doanh nhỏ, và tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ đảo lộn chỉ sau 2 ngày anh mất.
Sáng ngày 15 tháng 5 năm 2025, lúc 10:56 sáng, tôi đang ở nhà, chuẩn bị đồ cúng cho ngày thứ ba của anh. Tôi đặt bàn thờ anh ở góc phòng khách, với di ảnh, hoa, và một ít trái cây anh thích. Nhưng tôi cảm thấy cơ thể mình quá căng thẳng, đầu óc nặng nề vì những ngày khóc thương và lo tang lễ. Tôi quyết định tập yoga ngay trước bàn thờ chồng, hy vọng tìm chút bình yên. Tôi trải thảm, bật nhạc nhẹ, và bắt đầu các động tác giãn cơ, thì thầm với anh: “Hùng ơi, em sẽ mạnh mẽ vì con, anh yên tâm nhé.”
Chỉ đúng 2 phút sau, lúc 10:58 sáng, tôi đang trong tư thế cây cầu thì nghe tiếng đập cửa ầm ầm. Tôi giật mình, vội đứng dậy mở cửa, thì một nhóm công an 5 người bước vào, dẫn đầu là một anh công an nghiêm nghị. Anh ta nói lớn: “Chị Nguyễn Thị Lan? Chúng tôi có lệnh tạm giam chị vì tình nghi liên quan đến một vụ án buôn lậu!” Tôi chết lặng, lắp bắp: “Các anh… nhầm rồi, tôi không làm gì sai cả! Chồng tôi vừa mất, tôi đang chịu tang mà!”
Nhưng công an không nghe giải thích. Họ yêu cầu tôi đi theo, và lục soát nhà ngay lập tức. Tôi run rẩy, chỉ kịp gọi mẹ tôi đến trông bé Nhi, rồi bị đưa về đồn. Tại đó, tôi được thông báo rằng chồng tôi – anh Hùng – hóa ra đã tham gia vào một đường dây buôn lậu hàng cấm trong 2 năm qua, dưới vỏ bọc là kinh doanh nhỏ. Công an nghi ngờ tôi là đồng phạm, vì một số giao dịch chuyển khoản lớn từ tài khoản của anh Hùng sang tài khoản của tôi.
Tôi sốc nặng, không thể tin nổi. “Tôi không biết gì hết! Tiền anh ấy đưa, tôi chỉ nghĩ là tiền kinh doanh bình thường!” Tôi khóc, giải thích rằng tôi chỉ ở nhà nội trợ, chăm con, và không hề hay biết gì về việc làm của chồng. Sau 24 giờ thẩm vấn, công an tìm thấy bằng chứng tôi không liên quan – các giao dịch đều được thực hiện qua ứng dụng mà tôi không biết mật khẩu. Tôi được thả về, nhưng lòng vẫn đau như cắt khi biết sự thật về anh Hùng.
Hóa ra, anh Hùng tham gia đường dây buôn lậu vì muốn kiếm tiền nhanh để lo cho gia đình, nhưng anh không kịp nói với tôi trước khi qua đời. Số tiền anh để lại, mà tôi định dùng để nuôi bé Nhi, giờ bị công an tịch thu toàn bộ. Tôi trở về nhà, ôm di ảnh chồng, vừa giận vừa thương. “Hùng, sao anh không nói với em? Giờ em và con phải làm sao đây?” Tôi thầm trách.
Nhưng sau tất cả, tôi quyết định làm lại từ đầu. Tôi xin làm nhân viên bán hàng ở siêu thị gần nhà, vừa làm vừa chăm bé Nhi. Dù cuộc sống khó khăn, tôi không oán trách anh Hùng, vì tôi biết anh làm vậy chỉ vì muốn gia đình có cuộc sống tốt hơn. Câu chuyện về tôi lan khắp khu chung cư, nhiều người cảm thông, giúp đỡ tôi bằng cách gửi quần áo và đồ chơi cho bé Nhi. Với tôi, dù mất chồng và đối mặt với sự thật đau lòng, tôi vẫn chọn cách sống mạnh mẽ, vì con gái và vì chính mình.