Ông Tâm, một lão nhặt rác 70 tuổi, sống cô đơn trong căn chòi nhỏ ven sông. Cả đời ông lặng lẽ, ngày ngày đẩy chiếc xe ba gác, nhặt ve chai kiếm vài đồng sống qua ngày. Dân làng chẳng ai để ý đến ông, nhưng ông Tâm có một trái tim ấm áp, luôn sẵn lòng giúp người dù bản thân chẳng có gì.
Một buổi tối mưa phùn, trên con đường vắng dẫn về làng, ông Tâm thấy một cô gái trẻ nằm bất động bên lề đường. Cô mặc áo khoác mỏng, tóc ướt sũng, bên cạnh là chiếc xe máy đổ nghiêng. Ông vội dừng lại, lay gọi. Cô gái tỉnh lại, yếu ớt nói tên mình là Ngọc, bị trượt ngã do đường trơn. Cô bị trẹo chân, không đi nổi, và dường như đang hoảng loạn, liên tục nhìn quanh như sợ ai đó đuổi theo.
Không đắn đo, ông Tâm dìu Ngọc lên xe ba gác, đưa cô về chòi của mình. Ông đốt củi sưởi ấm, lấy tấm chăn cũ đắp cho cô, rồi nấu một bát cháo loãng từ ít gạo còn sót lại. Ngọc ăn ngấu nghiến, ánh mắt dần dịu lại. Cô kể mình là nhân viên văn phòng, trên đường về thì gặp tai nạn, nhưng không muốn ông gọi cảnh sát hay đưa cô đến bệnh viện. “Cháu chỉ cần nghỉ một đêm, mai cháu sẽ đi,” cô nói, giọng run run. Ông Tâm gật đầu, không hỏi thêm, để cô ngủ trên chiếc giường tre, còn mình nằm dưới nền đất.
Sáng hôm sau, ông Tâm dậy sớm, đi nhặt ve chai như thường lệ. Nhưng khi trở về giữa trưa, ông sững sờ trước cảnh tượng trong chòi. Ngọc ngồi trên giường, trước mặt là những cọc tiền dày cộp, đang đếm từng xấp với vẻ mặt căng thẳng. Trên sàn, một chiếc túi xách mở toang, lộ ra thêm nhiều tiền mặt và vài món trang sức. Thấy ông Tâm, Ngọc giật mình, vội nhét tiền vào túi, lắp bắp: “Cháu… cháu xin lỗi, cháu sẽ giải thích!”
Ông Tâm im lặng, ánh mắt hiền từ nhưng sắc bén. Ngọc cúi đầu, thú nhận sự thật. Cô không phải nhân viên văn phòng, mà là nhân viên ngân hàng, đã bị cuốn vào một vụ biển thủ tiền. Số tiền trên giường là khoản cô lấy từ két sắt của ngân hàng, định bỏ trốn cùng người yêu. Nhưng tối qua, trên đường chạy trốn, cô bị người yêu phản bội, cố ý đẩy ngã để cướp túi tiền và bỏ đi. Ngọc may mắn giữ được túi, nhưng bị ngã xe, rồi được ông Tâm cứu.
“Cháu sai rồi, ông ơi. Cháu không biết làm sao để sửa chữa nữa,” Ngọc khóc nức nở. Ông Tâm thở dài, kể về cuộc đời mình. Ông từng là một kế toán, nhưng vì một lần sai lầm, giúp bạn che giấu nợ, ông mất việc, mất gia đình, và trở thành kẻ nhặt rác. “Cô còn trẻ, còn cơ hội. Đừng để sai lầm này hủy cả đời cô,” ông nói.
Lời của ông Tâm như đánh thức Ngọc. Cô quyết định quay lại ngân hàng, thú nhận tất cả và chịu trách nhiệm. Trước khi đi, cô để lại một ít tiền, nói là để cảm ơn ông, nhưng ông Tâm từ chối. “Tôi cứu cô không phải vì tiền. Hãy sống tốt, đó là cách cô trả ơn tôi,” ông nói.
Một năm sau, Ngọc tìm đến chòi của ông Tâm. Cô đã bị phạt tù vì hành vi của mình, nhưng nhờ thành khẩn, cô được giảm án và giờ làm lại từ đầu. Ngọc mang đến một giỏ trái cây và một khoản tiền nhỏ, thuyết phục ông nhận để sửa lại căn chòi. Cô kể rằng chính sự tử tế của ông đã giúp cô tìm lại chính mình. Ông Tâm mỉm cười, không nói gì, nhưng trong lòng ông thấy ấm áp, như thể cuộc đời mình, dù nghèo khó, vẫn có ý nghĩa.
Từ đó, dân làng bắt đầu để ý đến ông Tâm hơn. Họ không còn xem ông là một lão nhặt rác vô hình, mà là một người hùng thầm lặng, dùng lòng tốt để thay đổi số phận của một con người.