Bà Hạnh, 65 tuổi, sống một mình trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô Đà Nẵng. Cuộc đời bà đầy nước mắt khi 35 năm trước, con trai duy nhất của bà – bé Long, 5 tuổi – bị thất lạc trong một lần đi chợ cùng bà. Hôm đó, khu chợ đông đúc, bà chỉ buông tay Long một phút để trả tiền, nhưng khi quay lại, cậu bé đã biến mất. Bà tìm kiếm khắp nơi, báo công an, dán thông báo, nhưng không có tin tức. Nỗi đau mất con khiến bà sống cô độc, dù sau này bà nhận nuôi một cô bé mồ côi tên Linh để làm bạn tuổi già.
Linh, giờ 28 tuổi, là một cô gái hiền lành, làm giáo viên tiểu học. Cô yêu thương bà Hạnh như mẹ ruột và luôn cố gắng bù đắp cho bà. Gần đây, Linh quen một bác sĩ trẻ tên Tuấn, 35 tuổi, qua một người bạn. Tuấn là bác sĩ nội khoa tại bệnh viện tỉnh, nổi tiếng vì sự tận tâm và tài năng. Linh và Tuấn nhanh chóng yêu nhau, và cô thường kể về anh với bà Hạnh. “Mẹ ơi, anh Tuấn tốt lắm, lần này mẹ vào viện, để anh ấy khám cho mẹ nhé,” Linh nói, giọng đầy tự hào.
Bà Hạnh gần đây bị đau tim, nên Linh đưa bà vào bệnh viện để kiểm tra. Tại đây, bà gặp Tuấn – một người đàn ông cao lớn, điềm tĩnh, với nụ cười ấm áp. Khi Tuấn cúi xuống kiểm tra hồ sơ cho bà, bà Hạnh sững sờ khi nhìn thấy một vết bớt hình ngôi sao nhỏ trên cổ anh, ngay dưới tai trái. Vết bớt ấy giống hệt vết bớt của Long – cậu con trai thất lạc của bà năm xưa. Bà run rẩy, lắp bắp: “Bác sĩ… vết bớt này… anh có từ nhỏ à?” Tuấn ngạc nhiên, gật đầu: “Dạ, cháu có từ lúc sinh ra. Sao bà hỏi vậy?”
Bà Hạnh không trả lời ngay, ánh mắt bà đẫm lệ. Bà nhớ lại hình ảnh cậu bé Long, với vết bớt đặc biệt mà bà từng hôn mỗi đêm khi ru con ngủ. Linh, thấy mẹ nuôi xúc động, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?” Bà Hạnh nắm tay Tuấn, giọng nghẹn ngào: “Cháu… cháu có thể là con trai của bà. Long, con trai bà, cũng có vết bớt này, và nó mất tích khi 5 tuổi… cách đây 35 năm.”
Tuấn sững sờ, không nói nên lời. Anh lớn lên trong một gia đình nhận nuôi ở Huế, và bố mẹ nuôi chỉ nói rằng họ nhận anh từ một trại trẻ mồ côi. Anh không biết gì về cha mẹ ruột, nhưng luôn cảm thấy trống trải, như thiếu một mảnh ghép trong cuộc đời. Linh, dù bất ngờ, vẫn động viên: “Anh Tuấn, hay mình đi xét nghiệm ADN đi. Nếu đúng là mẹ con, thì đó là phép màu.”
Tuấn đồng ý. Một tuần sau, kết quả xét nghiệm ADN xác nhận: Tuấn chính là Long – con trai thất lạc của bà Hạnh. Cả ba người ôm nhau khóc trong bệnh viện, không tin nổi phép màu đã xảy ra. Tuấn kể rằng sau khi bị lạc, anh được một người phụ nữ nhặt về, nhưng bà ấy qua đời không lâu sau, để lại anh cho trại trẻ mồ côi. Anh lớn lên, học giỏi, và trở thành bác sĩ, nhưng luôn khao khát tìm lại cội nguồn.
Bà Hạnh, dù sức khỏe yếu, như tìm lại được sức sống. Bà kể cho Tuấn nghe về những năm tháng bà tìm kiếm anh, về nỗi đau không nguôi khi nghĩ rằng con đã không còn. “Mẹ chưa bao giờ ngừng nhớ con, Long à,” bà nói, nước mắt lăn dài. Tuấn, giờ đã là một người đàn ông trưởng thành, quỳ xuống trước bà, ôm mẹ và nói: “Con cũng luôn muốn tìm mẹ. Cảm ơn mẹ vì đã không từ bỏ.”
Tin tức lan khắp làng, ai nấy đều xúc động trước cuộc đoàn tụ kỳ diệu. Tuấn và Linh, sau khi biết sự thật, càng thêm gắn bó. Một năm sau, họ tổ chức đám cưới, với sự chúc phúc của bà Hạnh. Tuấn dọn về sống gần mẹ, chăm sóc bà chu đáo, bù đắp cho những năm tháng xa cách. Bà Hạnh, từ một người mẹ cô đơn, giờ sống những ngày hạnh phúc nhất, bên con trai và con dâu – những người đã mang đến cho bà một gia đình trọn vẹn.
Câu chuyện về vết bớt và cuộc đoàn tụ của bà Hạnh và Tuấn trở thành một truyền thuyết ở làng, nhắc nhở mọi người về sức mạnh của tình thân và niềm tin. Với bà Hạnh, vết bớt ấy không chỉ là dấu vết của quá khứ, mà còn là sợi dây định mệnh, đưa con trai trở về sau 35 năm xa cách.