×

Sáng hôm sau, bà lặng lẽ gọi ba con gái ra trước hiên nhà, gương mặt nghiêm trọng

Nhà bà Hòa nằm lọt thỏm giữa cánh đồng lúa quê, mái ngói đỏ au, cột gỗ đã sạm màu theo năm tháng. Cả đời lam lũ, góa chồng từ năm ba mươi, bà Hòa tần tảo nuôi ba cô con gái: Lệ – chị cả hiền lành, chăm chỉ; Linh – giữa, sắc sảo, bướng bỉnh; và bé út Lan – dịu dàng, sống khép kín.

hai mươi sáu, còn Lan vừa tròn hai mươi tư.

Tháng Bảy mưa ngâu, trời nồm ẩm. Sáng hôm ấy, bà Hòa đang luộc bắp thì giật mình thấy con bé út nôn thốc nôn tháo ngoài sân. Không kịp tra hỏi, bà vội đỡ con vào nhà. Chưa kịp hoàn hồn, bà lại nghe tiếng chị Hai ho khan rồi chạy vội vào buồng, cũng ôm bụng. Linh từ nhà sau bước ra, mặt mày xanh xám, lặng lẽ rót nước gừng.

Bà Hòa gặng hỏi thì cả ba chỉ lí nhí bảo chắc do ăn bắp sống. Nhưng lòng bà Hòa không yên. Bà lặng lẽ chờ đêm xuống, đến khi từng đứa vào buồng, bà đi vòng từng phòng – và chợt nhận ra: cả ba… đều giấu thuốc bổ thai trong hộc bàn.

Sáng hôm sau, bà lặng lẽ gọi ba con gái ra trước hiên nhà, gương mặt nghiêm trọng:

— Nói cho mẹ nghe. Ai là cha của mấy đứa nhỏ?

Ba gương mặt cúi gằm. Không một ai trả lời. Gió thổi qua những bụi chuối sau vườn, xào xạc, như những tiếng thì thầm u uẩn.

— Có chuyện gì đang xảy ra ở cái nhà này?

Lệ ôm mặt. Linh bặm môi. Lan run run. Cuối cùng, vẫn là im lặng.

Bà Hòa đập bàn, bật khóc:

— Ba đứa cùng lúc mang thai, mà không ai có chồng, không ai nói thật. Các con hại đời mình, mẹ biết nói gì với làng trên xóm dưới?

Lúc ấy, Linh đứng dậy, định bước vào buồng, thì Lệ níu tay giữ lại. Bốn ánh mắt nhìn nhau. Một sự thật không ai muốn nhắc tên.

Câu chuyện bắt đầu từ mùa hè năm ngoái, khi trong làng có một người đàn ông tên Dũng về thuê trọ cạnh nhà họ. Dũng ngoài ba mươi, cao lớn, ít nói, có vẻ từng trải. Anh ta nói mình làm nghề thợ hồ, nhận thầu cho các công trình nhỏ. Chỉ vài tuần, Dũng đã khiến không ít cô gái trong làng xiêu lòng – nhưng anh ta không gần gũi ai, trừ gia đình bà Hòa.

Ban đầu là nhờ Dũng kéo điện giùm, rồi sửa bếp gas, làm lại mái hiên… Anh ta siêng năng, lễ phép, lại hay giúp bà Hòa xách nước, phát cỏ sau vườn. Không biết từ khi nào, ba cô gái trong nhà cũng bắt đầu… để ý anh.

Một buổi tối, sau đám cưới nhà hàng xóm, cả ba chị em đều về muộn. Bà Hòa đi dự giỗ bên nhà bác Hai, khi trở về thì thấy cả ba con gái ngủ say trong phòng, đèn còn chưa tắt. Dũng lúc đó cũng về muộn, bước vào nhà trọ với chiếc áo khoác ướt mưa…

Từ đêm đó, những chuyện kỳ lạ bắt đầu.

Lệ trở nên trầm ngâm hơn, không còn hồ hởi ca hát mỗi sáng. Linh thường ra sông ngồi một mình, mắt nhìn xa xăm. Còn Lan – cô bé nhút nhát – bắt đầu lén viết gì đó vào sổ, rồi giấu kỹ dưới đáy rương.

Một đêm mưa lớn, bà Hòa tỉnh giấc nghe tiếng bước chân trong bếp. Bà len lén dậy xem, chỉ thấy ánh đèn dầu le lói – và bóng dáng Dũng rời khỏi gian nhà chính, lặng lẽ bước về trọ. Hôm sau, bà hỏi thì cả ba con gái đều nói không nghe gì.

Rồi Dũng rời đi, đột ngột. Không lời chào, không nhắn gửi. Phòng trọ để lại mấy bộ quần áo cũ, một cuốn sổ tay ghi chằng chịt chữ, không ai đọc nổi vì bị mưa làm nhòe.

Hai tháng sau, Lệ bắt đầu nghén. Tuần kế, đến Linh. Và rồi Lan.

Bí ẩn chồng chất. Bà Hòa bắt đầu điều tra. Bà đi tìm người từng làm cùng Dũng, lần về tận quê anh ta ở miền núi phía Bắc. Nhưng điều bà nhận được là một cái lắc đầu:

— Dũng đã chết cách đây hai năm, sau một tai nạn lao động.

Bà Hòa chết lặng.

— Nhưng… nhưng… rõ ràng anh ta sống cạnh nhà tôi, giúp đỡ tôi, nói chuyện với tôi suốt mấy tháng…

Người đàn ông nhìn bà, gương mặt ái ngại:

— Có thể ai đó lấy tên Dũng. Hoặc… bà nhầm người rồi.

Câu chuyện tưởng như rơi vào ngõ cụt, cho đến một ngày Lan lên cơn đau bụng dữ dội. Trong cơn mê sảng, cô liên tục gọi: “Đừng đi… Đừng để tụi em một mình… Anh Dũng…”

Lệ vội ôm em, vừa khóc vừa nói: “Em ấy không chịu chấp nhận sự thật. Tụi con đều… đều yêu cùng một người…”

Linh đứng dậy, nắm chặt tay, tuyên bố lạnh lùng:

— Không phải yêu. Mà là bị lợi dụng.

Cả nhà chết lặng.

Và thế là bí mật dần được hé lộ: người đàn ông tên “Dũng” không đơn giản chỉ là một người trọ. Hắn có hai danh tính. Ban ngày là thợ hồ. Ban đêm, hắn lên mạng, đóng giả thành “bác sĩ hiếm muộn”, “chuyên gia tâm lý”, “nhà từ thiện hỗ trợ người vô sinh”.

Hắn tiếp cận từng người con gái của bà Hòa bằng những cách khác nhau:

ick ảo, nhắn tin giả vờ là người bạn học cũ, ngỏ ý giúp cô đi điều trị buồng trứng đa nang.

Với Linh – hắn giả làm người tuyển người mẫu ảnh, rủ rê chụp ảnh tại một studio ở ngoại thành.

Với Lan – hắn tìm được nhật ký online cô viết, biết cô từng có quá khứ bị quấy rối, và dùng lời lẽ giả dạng bác sĩ để khuyên cô “liệu pháp chữa lành bằng sự kết nối thân thể tin cậy”.

Từng người – vì tổn thương, vì cô đơn, vì thiếu hiểu biết – đã rơi vào bẫy hắn. Trong mỗi kịch bản, hắn không hề để lộ mặt thật. Hắn dùng thuốc mê, đánh tráo người, dựng tình huống lừa lọc một cách tinh vi.

Khi mọi chuyện dần sáng tỏ, cuốn sổ tay để lại trong phòng trọ là mấu chốt. Một người bạn cũ của bà Hòa – từng làm công an – giúp bà phục hồi chữ viết mờ trong sổ. Những dòng nhật ký rời rạc, mô tả hành trình “thí nghiệm tâm lý xã hội” với ba “mẫu vật hoàn hảo”, được ghi lại bằng những ký hiệu như thể của kẻ điên.

Tên hắn là Hùng – một gã từng học ngành tâm lý nhưng bị đuổi học vì hành vi quấy rối. Hắn lang thang qua nhiều nơi, từng bị kiện vì tội xâm hại nhưng thoát tội nhờ bằng chứng mơ hồ. Lần này, hắn chọn nhà bà Hòa – ba chị em sống khép kín, mẹ góa chồng, ít giao du – như “thí nghiệm cuối cùng”.

Ba chị em ngồi lặng dưới tán cau trước sân. Trong mỗi người là một nỗi đau riêng, nhưng điều chung nhất: họ không có lỗi. Họ chỉ là nạn nhân của một kẻ bệnh hoạn, thông minh và độc ác.

Bà Hòa không nói gì. Bà chỉ ngồi giữa ba con, tay run run nắm chặt tay từng đứa.

— Con có thể không nói, không khai, không tố cáo… Nhưng con không được bỏ rơi đứa bé.

Cả ba gật đầu, nước mắt lăn dài.

Sau cái đêm kinh hoàng khi mọi sự thật được phơi bày, bà Hòa như già thêm mười tuổi. Bà gầy đi, tóc bạc nhiều hơn, nhưng ánh mắt bà có gì đó kiên cường hơn, sâu thẳm hơn. Trong mắt người mẹ, ba đứa con gái không hề “mang tội”, chỉ là những nạn nhân bất lực giữa một xã hội mà lòng tốt bị lợi dụng, còn nỗi đau thì bị giấu kín trong bóng tối.

Bà quyết định báo công an.

Lệ khóc, nói: “Mẹ ơi, con không muốn ai biết chuyện này. Người ta sẽ khinh con. Con sợ…”

Linh cắn môi: “Con không sợ đâu. Hắn phải bị trừng trị.”

Lan lặng thinh, chỉ rưng rưng nước mắt, ôm cuốn nhật ký vào lòng.

Cuối cùng, cả ba chị em đồng ý ra làm chứng. Họ đưa cuốn sổ tay nhòe chữ kia, cùng những tin nhắn giả mạo còn lưu trên điện thoại. Bạn của bà Hòa, chú Sáu – nguyên là cán bộ công an nghỉ hưu – lập tức liên hệ đội điều tra an ninh mạng.

Một cuộc truy quét mở ra. Và điều bất ngờ hơn cả: không chỉ ba chị em là nạn nhân.

Tên thật của kẻ thủ ác là Phạm Văn Hùng, từng học ngành Tâm lý học ở Đại học X. Sau khi bị kỷ luật vì hành vi lạm dụng nữ sinh, hắn lang thang qua nhiều tỉnh thành với nhiều thân phận giả: bác sĩ, chuyên gia hiếm muộn, kỹ thuật viên tâm lý, giáo viên yoga… Và mỗi nơi hắn đến, đều để lại một vết nhơ.

Trong vòng hai tháng, công an đã tìm ra 8 nạn nhân. Có người đã phá thai, có người nhập viện vì trầm cảm. Nhưng chỉ có ba chị em nhà bà Hòa… là giữ lại đứa trẻ.

Báo chí vào cuộc. Câu chuyện “Ba chị em sinh con cùng lúc – sự thật rợn người phía sau một tên biến thái” trở thành đề tài nóng. Nhưng bà Hòa kiên quyết từ chối phỏng vấn. Bà bảo:

— Mấy đứa nó đủ đau rồi. Không cần ai thương hại. Mẹ còn sống, thì mẹ sẽ bảo vệ tụi nó.

Làng xóm xì xào. Có người thông cảm, có kẻ mỉa mai. Một vài bà cô còn chỉ trỏ:

— Nhà đó… ba đời đàn bà, không có bóng đàn ông. Rồi giờ lại sinh con không cha. Ôi cái thứ…

Lệ lầm lũi đi chợ, Linh bỏ việc ở công ty, còn Lan – từng mơ làm giáo viên – giờ không dám bước chân ra cổng làng.

Một chiều mưa, bà Hòa gom hết số tiền tích cóp và sổ đỏ của ngôi nhà, lặng lẽ đưa ba con lên thành phố thuê một căn nhà nhỏ ở ven đô.

— Rời làng này, coi như rũ bỏ hết. Mẹ không để tụi con sống trong miệng lưỡi người đời đâu.

Ở thành phố, Lệ mở một tiệm cơm nhỏ, bán đồ ăn cho công nhân quanh khu. Linh làm bán thời gian ở siêu thị, còn Lan thì học nghề làm đồ thủ công online, nhận đơn từ khách qua mạng.

Bụng ba chị em lớn dần.

Một ngày nọ, Lệ đổ gục trong bếp vì kiệt sức. Bác sĩ nói: “Cô bị tiền sản giật. Phải nhập viện ngay.”

Lan vừa chạy lo thuốc, vừa nhờ người trông tiệm cơm. Linh cuống cuồng xoay sở trong đêm. Nhìn bụng mình cũng đã tám tháng, Linh gào lên giữa hành lang bệnh viện:

— Tại sao ông trời lại hành hạ tụi con tới vậy?

Lúc ấy, bà Hòa mới gọi ba đứa con lại, ngồi giữa phòng bệnh, rút ra ba mảnh giấy nhỏ:

— Đây là di chúc mẹ viết tạm. Nếu có chuyện gì xảy ra, mẹ muốn tụi con làm theo.

Ba đứa bật khóc:

— Mẹ đừng nói vậy! Mẹ phải sống để bọn con còn đứng vững!

Bà Hòa mỉm cười, đưa tay vuốt tóc từng đứa:

— Con người ta không mạnh mẽ vì không đau. Mà vì đau quá rồi, không còn gì để sợ nữa.

Một tuần sau, ba chị em lần lượt sinh nở trong cùng một tuần. Ba đứa trẻ – hai trai, một gái – cất tiếng khóc chào đời giữa mùa thu ấm áp.

Không ai biết cha chúng là ai, nhưng trong giấy khai sinh, bà Hòa viết một dòng thống nhất: “Con của tình yêu và lòng bao dung.”

Câu chuyện lan xa. Một tổ chức thiện nguyện hỗ trợ cho ba mẹ đơn thân biết được hoàn cảnh gia đình bà Hòa. Họ tìm đến, đề nghị hỗ trợ kinh phí, thậm chí mời cả ba chị em tham gia dự án “Chống lạm dụng – Bảo vệ nữ giới ở vùng quê”.

Lệ từ chối. Linh đồng ý. Lan lưỡng lự rồi cũng gật đầu.

Năm năm sau.

Căn nhà nhỏ ở ngoại ô giờ đã sửa sang khang trang, có thêm vườn rau, sân chơi và một tiệm bánh ngọt do Lan tự mở. Lệ vẫn bán cơm, Linh đã trở thành điều phối viên trong nhóm hỗ trợ phụ nữ nạn nhân của bạo lực. Mỗi người một hướng, nhưng lòng vẫn gắn kết.

Ba đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh, thông minh. Mỗi khi ai hỏi: “Bố cháu đâu?” – chúng sẽ đáp bằng câu học từ bà ngoại:

— “Bố cháu là người mẹ cháu từng rất tin tưởng. Nhưng giờ cháu có ba mẹ rồi ạ.”

**

Vào một buổi chiều đầu hè, khi mặt trời đang ngả bóng, bà Hòa ngồi trước hiên, nhìn ba đứa nhỏ chạy đuổi nhau trên sân. Trong ánh nắng, tiếng cười vang rộn. Như chưa từng có một bóng đêm nào bao phủ.

Linh đến, đưa cho mẹ một tờ báo. Trang nhất in dòng chữ lớn:

“Kẻ lừa đảo tình dục nhận án 18 năm tù. Vụ án điển hình cho sự tỉnh thức của phụ nữ nông thôn.”

Bà Hòa cầm tờ báo, mắt nhòe đi vì nước mắt.

— Cuối cùng, cũng kết thúc rồi…

Linh siết tay mẹ:

— Không, mẹ ơi. Đây mới là bắt đầu. Bọn con còn phải sống… cho xứng đáng với những gì mẹ đã hy sinh.

Cả nhà im lặng. Phía sau, tiếng chuông gió leng keng. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương hoa cau và cả một thời thanh xuân lặng lẽ.

Related Posts

Vì sao tuyệt đối không được gác chân lên táp lô ô tô, ngay cả lúc dừng đỗ, điều mà 100% thày dạy lái xe không dám nói

Gác chân lên táp lô ô tô là thói quen xấu có thể dẫn đến tác hại vô cùng khủng khiếp, tuyệt đối không nên làm việc…

Bà xã Hồ Quang Hiếu tỏ thái độ khi bị nói giống Bảo Anh

Sau 2 năm về chung nhà, cuộc sống hôn nhân của Hồ Quang Hiếu với vợ kém 17 tuổi có nhiều thay đổi sau khi đón con…

Vợ Hồ Quang Hiếu bị so sánh với người yêu cũ của chồng

Sau 2 năm về chung nhà, cuộc sống hôn nhân của Hồ Quang Hiếu với vợ kém 17 tuổi có nhiều thay đổi sau khi đón con…

Hiện tượng muôn thuở: Tài mới thường xuyên để ô tô đi lệch làn đường, nguyên nhân và cách khắc phục cực hiệu nghiệm

Điều khiển ô tô đi giữa làn đường theo quy định là một điều cơ bản khi lái xe nhưng thực tế không ít người lái, đặc…

Gần 600 trường hợp bị phạt nguội ở Hà Nội này cần đóng ph:;ạt ngay lập tức, C:Ó BI:Ế:N

Trong tháng 3 tại Hà Nội, camera giao thông ghi nhận 571 lượt vi phạm. Phòng Cảnh sát giao thông Công an TP Hà Nội vừa công…

Bất ngờ với danh tính người hỗ trợ Quang Linh VLogs

Quang Linh Vlogs (tên thật Phạm Quang Linh, SN 1997) là cái tên không còn xa lạ đối với cộng đồng mạng. Anh nổi tiếng nhờ hành…