Tôi là Hữu, 72 tuổi, sống ở một làng quê thuộc tỉnh Nghệ An. Suốt đời tôi làm nghề mộc, tích cóp được chút đất đai và nhà cửa, nhưng sống cô đơn sau khi vợ cả – bà Thu – qua đời cách đây 12 năm. Hai năm trước, khi đã 70 tuổi, tôi bất ngờ cưới cùng lúc hai người phụ nữ – bà Mai, 65 tuổi, và bà Lan, 63 tuổi – cả hai đều là góa phụ trong làng. Tin tức gây xôn xao, dân làng bàn tán rằng tôi già mà tham lam, hoặc hai bà chỉ vì tài sản mà chấp nhận. Tôi giải thích rằng cả hai đều tự nguyện, vì tôi cần người bầu bạn, còn họ cần mái ấm, nhưng không ai tin.
Cuộc sống của chúng tôi ban đầu trôi qua yên bình. Bà Mai nấu ăn giỏi, chăm sóc vườn tược, còn bà Lan khéo tay, may vá và giúp tôi quản lý tài chính. Tôi hạnh phúc với gia đình nhỏ này, dù đôi khi hai bà tranh cãi vì những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng cách đây 4 tháng, tôi ngã bệnh – suy tim, phải nằm liệt giường. Dân làng dự đoán hai bà sẽ bỏ tôi khi tôi không còn sức khỏe, nhưng điều ngược lại xảy ra. Bà Mai và bà Lan thay phiên nhau chăm sóc tôi, đút cháo, lau người, bán đất để mua thuốc, không một lời oán than. Tôi xúc động, tự nhủ sẽ đền đáp họ bằng cách để lại tài sản.
Sáng nay, ngày 23 tháng 5 năm 2025, lúc 10:28 AM, tôi tỉnh dậy sau một cơn mê, thấy hai bà vẫn ngồi bên giường, mắt thâm quầng vì thức đêm. Tôi cảm thấy sức khỏe yếu dần, biết mình không còn sống lâu. Tôi bảo hai bà lấy tờ di chúc dưới bát hương trên bàn thờ gia tiên – nơi tôi đã giấu từ lâu. Hai bà ngỡ ngàng, lấy ra một phong bì cũ kỹ, mở ra đọc trước mặt tôi. Khi đọc xong, cả hai bật khóc, và tôi mỉm cười yếu ớt.
Trong di chúc, tôi viết rằng tôi không chia tài sản theo cách thông thường. Thay vì chia đôi đất đai và tiền tiết kiệm (khoảng 2 tỷ đồng), tôi để lại toàn bộ cho làng – xây trường học và trạm y tế – với điều kiện hai bà được sống trong nhà tôi đến cuối đời, được chăm sóc bởi làng, và nhận mỗi người 200 triệu đồng để tự do sống cuộc đời riêng. Tôi giải thích: “Hai bà đã hy sinh vì tôi, nhưng tôi không muốn hai bà tranh giành hay khổ vì tài sản sau khi tôi đi. Hãy sống cho bản thân.”
Bà Mai khóc: “Ông đúng là người tốt, nhưng chúng tôi chỉ cần ông khỏe.” Bà Lan thêm: “Chúng tôi không cần tiền, chỉ cần ở bên ông.” Nhưng tôi kiên quyết, bảo rằng đó là cách tôi cảm ơn họ và làng đã chấp nhận gia đình đặc biệt này. Sau khi tôi qua đời vài ngày sau đó, dân làng tổ chức lễ tang trang trọng, thực hiện di chúc của tôi. Hai bà sống hòa thuận, thỉnh thoảng kể lại câu chuyện về người chồng đặc biệt, và trường học mang tên tôi trở thành niềm tự hào của làng.
Câu chuyện lan xa, trở thành bài học về tình yêu, sự hy sinh và cách nhìn nhận tài sản. Với tôi, tờ di chúc dưới bát hương không chỉ là lời trăn trối, mà còn là cách tôi để lại di sản tình người, giúp hai bà và làng có một tương lai tốt đẹp hơn.