Linh và Nam, một cặp vợ chồng trẻ sống ở một căn hộ nhỏ tại thành phố. Họ cưới nhau được ba năm, yêu nhau từ thời đại học, và luôn được bạn bè ngưỡng mộ vì tình cảm gắn bó. Linh làm nhân viên văn phòng, còn Nam là kỹ sư phần mềm, cả hai đều bận rộn nhưng luôn dành thời gian chăm sóc nhau. Một thói quen đặc biệt của Nam là mỗi sáng, anh đều tỉ mỉ pha cho Linh một cốc sữa hạt óc chó, hạnh nhân tự làm, nói rằng đó là bí quyết giữ sức khỏe cho vợ. Linh luôn cảm động trước sự chu đáo của chồng, dù cô không phải fan của sữa hạt.
Cốc sữa ấy trở thành ritual mỗi ngày. Nam chuẩn bị nguyên liệu từ tối hôm trước, sáng dậy sớm xay sữa, thêm chút mật ong, rồi đặt lên bàn ăn với nụ cười ấm áp: “Uống đi em, tốt cho sức khỏe lắm.” Linh uống hết cốc sữa, không muốn phụ lòng chồng, dù đôi khi cô thấy vị hơi lạ, hơi đắng. Cô nghĩ có lẽ do mình không quen với sữa tự làm.
Một buổi sáng, Linh vội đi họp sớm, quên uống cốc sữa Nam để sẵn. Cô định mang theo nhưng sợ đổ, đành đổ cốc sữa vào bồn rửa. Khi đổ, cô để ý thấy một lớp bột trắng mịn lắng dưới đáy cốc, không giống sữa hạt bình thường. Linh tò mò, lấy một ít bột còn sót lại, gói vào giấy, rồi mang đến một người bạn làm ở phòng thí nghiệm nhờ kiểm tra. Cô không nói với Nam, chỉ nghĩ mình đang quá đa nghi.
Vài ngày sau, bạn cô gọi điện, giọng ngập ngừng: “Linh, thứ cậu đưa mình là một loại thuốc hỗ trợ thụ thai, thường được bác sĩ kê cho phụ nữ khó mang bầu. Nó không gây hại, nhưng phải dùng theo chỉ định. Cậu… biết chuyện này chứ?” Linh chết lặng, đầu óc quay cuồng. Thuốc thụ thai? Tại sao Nam lại làm vậy mà không nói với cô?
Linh trở về nhà, lòng đầy nghi hoặc. Tối đó, cô quyết định đối chất với Nam. Cô đặt cốc sữa anh vừa pha lên bàn, hỏi thẳng: “Anh bỏ gì vào sữa của em? Đừng nói dối, em biết hết rồi.” Nam sững sờ, ánh mắt thoáng hoảng loạn, nhưng rồi anh thở dài, ngồi xuống, kể hết sự thật.
Nam nói rằng cách đây một năm, trong một lần khám sức khỏe, anh phát hiện mình có khả năng sinh sản thấp, gần như không thể có con tự nhiên. Anh sợ Linh sẽ thất vọng, sợ hôn nhân của họ rạn nứt vì áp lực con cái. Thay vì nói thật, Nam âm thầm tìm đến một bác sĩ quen, xin thuốc hỗ trợ thụ thai cho Linh, hy vọng tăng cơ hội có con. Anh nghiền thuốc thành bột, trộn vào sữa hạt mỗi ngày, nghĩ rằng nếu Linh mang thai, anh sẽ tìm cách thú nhận sau. “Anh chỉ muốn em hạnh phúc, muốn chúng ta có một gia đình trọn vẹn,” Nam nói, giọng nghẹn ngào.
Linh bật khóc, vừa giận vừa thương chồng. Giận vì anh giấu cô, tự quyết định một việc quan trọng như vậy. Thương vì anh đã chịu đựng áp lực một mình, chỉ để bảo vệ hạnh phúc của cô. Cô ôm Nam, nói: “Nếu anh nói thật từ đầu, em sẽ cùng anh tìm cách. Có con hay không không quan trọng, quan trọng là chúng ta thành thật với nhau.”
Sau cuộc nói chuyện ấy, Linh và Nam quyết định cùng nhau đến bác sĩ, tìm hiểu các phương pháp hỗ trợ sinh sản. Họ cũng hứa sẽ không giấu nhau bất kỳ bí mật nào nữa. Cốc sữa hạt vẫn xuất hiện mỗi sáng, nhưng giờ đây, nó chỉ là sữa thật, không còn mang theo bất kỳ toan tính nào. Linh uống từng ngụm, cảm nhận tình yêu của Nam, và tin rằng, dù tương lai thế nào, họ sẽ luôn nắm tay nhau vượt qua.
Câu chuyện về cốc sữa hạt trở thành bài học trong hôn nhân của họ: tình yêu cần sự chân thành, và niềm tin chỉ bền vững khi không có bí mật giữa hai người.