Tôi là Mai, 32 tuổi, sống cùng chồng – anh Hùng – ở một khu chung cư nhỏ tại Đà Nẵng. Chúng tôi cưới nhau được 4 năm, và cuộc sống vợ chồng khá êm đềm, ngoại trừ một “tật xấu” của anh mà tôi không thể nào hiểu nổi: anh mê lòng lợn đến mức ám ảnh. Sáng nào anh cũng đòi ăn bún lòng, nếu không có thì tối phải có lòng luộc chấm mắm nêm. Có hôm tôi bận, không kịp đi chợ, anh còn tự lái xe ra quán quen để mua về, vừa ăn vừa xuýt xoa: “Đời không có món này thì buồn lắm, vợ ơi!”
Ban đầu, tôi thấy sở thích của anh dễ thương. Tôi chăm chỉ học cách nấu lòng lợn ngon, từ luộc, xào, đến làm lòng nướng – miễn là anh vui. Nhưng dần dần, tôi bắt đầu lo. Anh ăn lòng mỗi ngày, không chán, mà còn tăng cân, cholesterol cao, khiến bác sĩ cảnh báo. Tôi khuyên anh: “Anh, mình giảm bớt đi, ăn nhiều không tốt đâu.” Anh gật đầu, hứa hẹn, nhưng chỉ được vài ngày là lại “đâu vào đấy”. Tôi đành chịu, nghĩ rằng miễn anh khỏe mạnh là được.
Cho đến một buổi sáng thứ Ba, ngày 13 tháng 5 năm 2025, tôi dọn tủ quần áo để chuẩn bị quần áo đi làm. Khi mở ngăn áo sơ mi của anh Hùng, tôi sững sờ: một túi lòng lợn tươi, còn nguyên, được bọc kỹ trong túi nilon, nằm ngay ngắn giữa đống áo. Mùi tanh thoảng ra, dù anh đã cố bọc kín. Tôi hét lên: “Hùng ơi, cái gì đây?!” Anh Hùng đang uống cà phê ở phòng khách, chạy vội vào, mặt tái mét: “Ơ… vợ, anh… anh để tạm thôi!”
Tôi vừa buồn cười vừa bực: “Tạm cái gì mà để trong tủ quần áo? Anh định ăn lòng kiểu gì mà giấu ở đây?” Anh Hùng gãi đầu, ấp úng kể sự thật. Hóa ra, tuần trước, anh đi công tác ở Huế, thấy một quán lòng lợn ngon “hết sảy”. Anh mê quá, mua hẳn 5kg lòng tươi, nhờ quán gói cẩn thận, đông lạnh, rồi mang về Đà Nẵng. Nhưng anh biết tôi không thích anh ăn nhiều, nên không dám để trong tủ lạnh, sợ tôi phát hiện và… bỏ đi. Anh nghĩ giấu trong tủ quần áo là “an toàn nhất”.
Tôi ôm bụng cười, nhưng cũng không giấu được sự lo lắng. “Anh Hùng, anh mê lòng đến mức này sao nổi? Sức khỏe quan trọng hơn, anh biết không?” Tôi nghiêm giọng. Anh Hùng cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Anh xin lỗi. Tại anh mê từ nhỏ, bố anh cũng thích món này, ăn là nhớ bố. Nhưng anh hứa, từ giờ sẽ giảm, nghe vợ.” Tôi thở dài, ôm anh: “Được rồi, nhưng anh phải giữ lời. Thỉnh thoảng em sẽ nấu cho anh, nhưng không được giấu kiểu này nữa, tanh cả tủ áo!”
Tôi mang túi lòng ra, nấu một bữa thật ngon cho anh Hùng, nhưng sau đó, tôi đặt ra quy định: mỗi tuần chỉ được ăn lòng một lần, và phải kiểm tra sức khỏe định kỳ. Anh Hùng đồng ý, dù hơi tiếc nuối. Từ đó, anh dần thay đổi thói quen, bắt đầu ăn nhiều rau củ hơn, và thậm chí còn tập gym cùng tôi để cải thiện sức khỏe.
Câu chuyện về túi lòng trong tủ quần áo trở thành kỷ niệm hài hước của hai vợ chồng. Với tôi, nó là bài học về việc thấu hiểu và chấp nhận sở thích của người mình yêu, nhưng cũng cần đặt sức khỏe lên hàng đầu. Còn với anh Hùng, anh nhận ra rằng, dù lòng lợn ngon đến đâu, thì hạnh phúc bên vợ vẫn là “món ngon” nhất mà anh không thể thiếu.