Tôi là Hạnh, 38 tuổi, sống ở một khu chợ nhỏ tại Nha Trang, Khánh Hòa. Tôi bán xôi ở chợ đã 10 năm nay, từ khi lấy chồng – anh Tâm – để nuôi anh đi học đại học ngành kỹ sư xây dựng. Anh Tâm hứa rằng sau khi tốt nghiệp, anh sẽ kiếm được việc làm tốt, lo cho tôi và con cái. Nhưng 10 năm trôi qua, anh vẫn chưa tìm được việc ổn định, chỉ làm công việc lặt vặt, trong khi tôi còm cõi đẩy xe xôi ra chợ mỗi ngày, từ 5 giờ sáng đến tận trưa. Dù vất vả, tôi không trách anh, vì tôi tin anh đang cố gắng.
Sáng nay, ngày 15 tháng 5 năm 2025, lúc 11:19 sáng, tôi đang đứng bán xôi ở góc chợ thì một cậu bé khoảng 8 tuổi, gầy gò, mặc áo thun cũ, tiến đến quầy của tôi. Cậu bé nhìn tôi, rồi bất ngờ nói: “Cô ơi, bán cho con gói xôi. Con đói lắm!” Tôi nhìn cậu bé, và tim tôi như ngừng đập: thằng bé giống anh Tâm như đúc, từ đôi mắt to, cái mũi cao, đến nụ cười hiền – giống hệt anh Tâm lúc còn trẻ mà tôi từng thấy trong ảnh cũ.
Tôi run run gói xôi cho cậu bé, hỏi: “Con ơi, con tên gì? Nhà con ở đâu mà đi chợ một mình thế?” Cậu bé cười: “Con tên Nam. Nhà con ở gần đây thôi. Con đi cùng bố, nhưng bố con đang chờ ở đầu chợ. Bố con là anh Tâm đấy, cô biết không?” Nghe đến đây, tôi ngớ người, tay run đến mức làm rơi gói xôi. Anh Tâm – chồng tôi – đang ở nhà, sao lại có chuyện cậu bé này gọi anh là bố?
Tôi vội hỏi: “Con nói sao? Bố con là anh Tâm nào? Cô cũng có chồng tên Tâm, nhưng chồng cô đang ở nhà.” Cậu bé ngây ngô đáp: “Dạ, bố con tên Tâm, làm kỹ sư xây dựng. Bố bảo hôm nay dẫn con đi chợ, nhưng bố bận gọi điện nên con chạy vào đây mua xôi.” Tôi sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi nhờ chị bán cá bên cạnh trông quầy, rồi nắm tay cậu bé, dẫn ra đầu chợ để tìm “bố” của nó.
Đến nơi, tôi thấy một người đàn ông đứng quay lưng, dáng vẻ quen thuộc, đang nói chuyện điện thoại. Tôi gọi: “Anh Tâm!” Người đàn ông quay lại, và tôi chết lặng – đó chính là chồng tôi. Anh Tâm nhìn tôi và cậu bé, mặt tái mét, vội cúp máy. “Hạnh, sao em lại ở đây? Nam, sao con chạy lung tung thế?” Anh lắp bắp. Tôi gằn giọng: “Anh giải thích đi! Thằng bé này là ai? Sao nó gọi anh là bố?”
Anh Tâm cúi đầu, thở dài, rồi kể sự thật khiến tôi nghẹn ngào. Hóa ra, Nam là con trai của anh với một người phụ nữ khác, từ 8 năm trước, khi tôi và anh từng cãi nhau và tạm xa nhau một thời gian. Người phụ nữ đó đã qua đời vì bệnh cách đây 3 năm, để lại Nam cho anh. Anh Tâm không dám nói với tôi, vì sợ tôi tổn thương, nên âm thầm nuôi Nam ở một khu trọ gần đó, thỉnh thoảng đưa cậu bé về nhà khi tôi đi bán xôi.
Tôi nhìn Nam, rồi nhìn anh Tâm, nước mắt rơi. “Sao anh giấu em? Em khổ sở bán xôi nuôi anh, mà anh lại giấu em một chuyện lớn thế này?” Tôi vừa giận vừa đau. Anh Tâm quỳ xuống, nắm tay tôi: “Hạnh, anh sai. Anh không dám nói vì sợ mất em. Nhưng anh thương thằng bé, nó không có ai ngoài anh. Anh xin lỗi.” Cậu bé Nam, thấy bố mẹ căng thẳng, cũng òa khóc: “Cô ơi, con xin lỗi. Con không muốn cô giận bố.”
Tôi ôm Nam, lòng đau như cắt, nhưng cũng không đành lòng bỏ rơi thằng bé. Sau một tuần suy nghĩ, tôi quyết định tha thứ cho anh Tâm, và nhận Nam về nuôi như con ruột. Tôi nói với anh: “Từ giờ, anh phải làm việc, cùng em nuôi hai đứa trẻ.” Anh Tâm gật đầu, bắt đầu đi làm phụ hồ, còn tôi tiếp tục bán xôi. Nam gọi tôi là mẹ, và dần dần, tôi cảm nhận được tình thương dành cho cậu bé – một phần vì cậu là con của người tôi yêu.
Câu chuyện về gia đình tôi lan trong chợ, nhiều người cảm động vì sự bao dung của tôi. Với tôi, dù đau lòng vì bí mật của chồng, tôi học được rằng tình yêu thật sự là sự tha thứ và chấp nhận, để gia đình được trọn vẹn.