Tôi là Mai, 33 tuổi, sống ở Đà Nẵng cùng chồng – anh Tuấn – và em chồng – Nam, 25 tuổi. Nam là em trai chồng tôi, vừa tốt nghiệp đại học và đang tìm việc làm. Gia đình tôi luôn coi Nam như con, vì cậu bé mồ côi mẹ từ nhỏ, chỉ có anh Tuấn và tôi là người thân. Tôi và Tuấn cưới nhau được 5 năm, cuộc sống tuy không dư dả nhưng hạnh phúc, cho đến sáng nay, ngày 15 tháng 5 năm 2025, lúc 11:26 sáng, khi tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
Đầu dây bên kia là một y tá, giọng hớt hải: “Chị Mai phải không? Em Nam vừa gặp tai nạn giao thông, đang cấp cứu ở bệnh viện Đà Nẵng. Chị đến ngay đi!” Tôi hoảng loạn, vội vàng chạy đến bệnh viện, không kịp gọi anh Tuấn vì anh đang đi công tác ở Huế. Khi đến nơi, tôi lao vào phòng cấp cứu, thấy Nam nằm trên giường, mặt đầy máu, chân và tay băng bó. Tim tôi thắt lại, nhưng bác sĩ nói Nam đã qua cơn nguy kịch, chỉ cần nghỉ ngơi vài tuần.
Tôi thở phào, định cảm ơn bác sĩ, thì ông – một người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc sảo – ghé sát tai tôi, thì thầm: “Ly hôn đi.” Tôi ngớ người, tưởng mình nghe nhầm. Tôi quay lại, hỏi nhỏ: “Bác sĩ, ông nói gì vậy?” Ông nhìn quanh, rồi hạ giọng: “Tôi không muốn nói trước mặt Nam, nhưng chị nên ly hôn chồng chị. Anh ta không phải người tốt như chị nghĩ.”
Tim tôi đập thình thịch. Tôi kéo bác sĩ ra ngoài hành lang, yêu cầu giải thích. Ông kể rằng trong lúc cấp cứu Nam, họ tìm thấy một số giấy tờ trong túi cậu – hóa đơn chuyển tiền, với tên người gửi là anh Tuấn. Hóa ra, Nam không phải gặp tai nạn ngẫu nhiên. Cậu bị đánh, và những kẻ tấn công đã để lại lời nhắn: “Nói anh Tuấn trả nợ, nếu không thằng này chết!” Bác sĩ cho biết anh Tuấn đã vay nặng lãi hàng trăm triệu đồng từ một nhóm xã hội đen, và Nam bị liên lụy vì anh ta không trả đúng hạn.
Tôi chết lặng. Anh Tuấn, người tôi luôn tin tưởng, hóa ra đã giấu tôi để đánh bạc và vay nợ. Tôi nhớ lại những lần anh về nhà muộn, những cuộc gọi bí mật, và tiền tiết kiệm của chúng tôi dần biến mất mà không rõ lý do. Bác sĩ khuyên: “Chị là người tốt, đừng để bản thân và Nam bị cuốn vào chuyện này. Ly hôn đi, lấy lại tự do cho mình.”
Tôi ngồi bên giường Nam, nước mắt rơi. Nam tỉnh dậy, yếu ớt nói: “Chị ơi, em không biết anh Tuấn vay nợ. Em chỉ đến đòi anh trả tiền em mượn để học, thì bị đánh.” Tôi ôm Nam, vừa thương em chồng, vừa hận chồng mình. Tôi gọi điện cho anh Tuấn, và anh thừa nhận tất cả, xin tôi tha thứ, nhưng tôi đã quyết định.
Sau khi Nam xuất viện, tôi nộp đơn ly hôn. Anh Tuấn không phản đối, vì anh biết mình sai. Tôi nhận nuôi Nam, coi cậu như em ruột, và cùng cậu bắt đầu lại. Tôi mở một quán cà phê nhỏ, vừa làm vừa chăm sóc Nam. Dù mất niềm tin vào anh Tuấn, tôi không oán trách, chỉ mong anh ấy tỉnh ngộ. Câu chuyện của tôi lan trong khu phố, nhiều người khâm phục sự mạnh mẽ của tôi. Với tôi, ly hôn không phải là thất bại, mà là cách để tôi và Nam tìm lại cuộc sống bình yên.