Ngày anh Minh bỏ chị Hằng, trời mưa tầm tã. Anh không nói nhiều, chỉ để lại tờ đơn ly hôn và một câu lạnh tanh:
“Tôi không thể sống mãi trong nghèo khổ. Cô đừng trách.”
Người anh chọn là một “chị đại” ngành bất động sản – có tiền, có địa vị, có tất cả… trừ sự dịu dàng của Hằng.
Chị chỉ cười, ký vào đơn, dọn ra khỏi nhà trọ 20m² – tay không, không khóc.
15 năm sau. Anh Minh giờ đầu hai thứ tóc, sống lay lắt sau khi vợ mới phá sản vì vỡ nợ chuỗi nhà hàng. Từ một kẻ từng lái xe sang, ăn bít tết mỗi tối, giờ anh rải hồ sơ xin việc bảo vệ, chạy bàn, rửa chén… chỉ mong có chỗ sống qua ngày.
Ngày đó, khách sạn 5 sao ngay giữa trung tâm thành phố tuyển bảo vệ ca đêm. Anh đến, lom khom ngồi chờ phỏng vấn, áo sơ mi đã cũ, giày sờn đế.
Đúng lúc đó, cánh cửa thang máy mở ra. Một người phụ nữ bước ra – váy công sở đơn giản nhưng sang trọng, tóc cột cao, ánh mắt lạnh lùng. Nhân viên lễ tân cúi đầu:
“Chào Chủ tịch Hằng ạ!”
Anh Minh ngẩng đầu lên.
Mắt anh tối sầm.
Là chị. Hằng. Vợ cũ.
Cô đi qua anh như không quen biết. Nhưng khi bước được vài bước, cô dừng lại.
Quay đầu, ánh mắt vẫn bình thản, cô hỏi:
“Anh đến xin việc à?”
Anh gật đầu, giọng run:
“Ờ… ừ, bảo vệ ca đêm…”
Cô mỉm cười:
“Khách sạn tôi cần người trung thực, biết giữ lời. Anh còn nhớ lần cuối cùng mình hứa điều gì không?”
Anh cúi đầu. Không nói nổi một lời.
Cô không đợi câu trả lời:
“Bảo vệ trưởng sẽ gọi anh sau. Làm được thì làm. Nhưng đừng đến trễ.”
Anh Minh được nhận thật. Nhưng từ hôm đó, cứ mỗi lần cô đi ngang qua sảnh, anh lại đứng nghiêm, cúi đầu, không dám nhìn.
Người ta kể với nhau:
“Chủ tịch Hằng từng có một đời chồng. Bị bỏ vì nghèo.”
Rồi im lặng.
Chị chưa từng nhắc lại chuyện cũ. Chỉ ngày đầu tiên nhận chức, có người hỏi:
“Sao chị có thể vươn lên được như thế?”
Chị chỉ cười:
“Bởi tôi từng bị dạy một bài học đắt giá: không ai được quyền đánh giá người khác chỉ vì họ nghèo hôm nay.”