Vợ b/ỏ đ/i khi chồng m/ất đôi chân, anh một mình nuôi con nhỏ, 20 năm sau người vợ quay lại và cái kết

Ngày ấy, khi Lâm gặp tai nạn lao động nghiêm trọng ở công trường, anh mất cả hai chân. Vừa tỉnh lại trong bệnh viện, việc đầu tiên anh hỏi không phải về cơ thể mình – mà là:
– Vợ tôi đâu? Con tôi thế nào?

Nhưng người vợ anh yêu thương – Hương – đã biến mất. Cô để lại mảnh giấy ngắn:
“Em xin lỗi. Em không thể sống một cuộc đời như thế này. Em cũng còn trẻ…”

Lâm không trách. Anh chỉ lặng lẽ lau nước mắt, ôm đứa con mới tròn 1 tuổi vào lòng, tập sống với chiếc xe lăn và gác lại ước mơ dang dở.

Hai mươi năm trôi qua, người đàn ông không chân ấy mở một tiệm sửa điện tử nhỏ. Tay nghề vững vàng, khách tin tưởng, đủ để cha con sống giản dị nhưng đàng hoàng. Cậu con trai – Bình – lớn lên trong tình yêu thương, học giỏi, ngoan ngoãn. Lâm không bao giờ nhắc đến mẹ của Bình. Với anh, quá khứ đã chết.

Cho đến một ngày…

Khi Bình tốt nghiệp đại học và được tuyển vào một công ty lớn, buổi lễ hôm đó, một người phụ nữ đứng ở cuối hàng ghế. Mắt bà rơm rớm, tay run run cầm bó hoa. Đó là Hương – người vợ cũ.

– Tôi… tôi chỉ muốn gặp con… – bà nghẹn ngào trước cửa nhà Lâm.

Lâm nhìn bà, ánh mắt không còn oán hận, chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo. Anh đẩy xe lăn vào trong, không nói gì. Bình là người mời mẹ vào.

Buổi tối hôm đó, ba người ngồi lại. Hương kể về những năm tháng khổ sở, lầm lũi đi làm thuê nơi xứ người, từng đổ vỡ, từng bệnh nặng. Bà chỉ muốn một cơ hội để nhận lỗi và bù đắp cho con.

Lâm nhìn con trai – giờ đã là một người đàn ông trưởng thành, anh gật đầu:
– Quyết định là ở con.

Bình im lặng. Một lát sau, cậu đưa cho mẹ bức ảnh chụp hai cha con những ngày cũ, bên xe lăn cũ kỹ, trong căn phòng trọ bé xíu.
– Mẹ có thể quay lại làm người thân. Nhưng cha – là người không bao giờ con muốn đánh đổi.

Vài tháng sau, Hương chuyển về sống gần nhà. Bà lặng lẽ chăm sóc hai cha con như một người thân từ xa, không chen vào, không đòi hỏi.

Và rồi, khi Lâm mất sau một cơn đau tim đột ngột, chính Hương là người cẩn thận vuốt mắt cho anh. Bà đứng lặng lẽ bên di ảnh, tay run run thắp nén nhang:
– Em xin lỗi. Em về trễ… nhưng em vẫn về.

Cuộc đời có những sai lầm không thể sửa, chỉ có thể học cách sống để không khiến nó lặp lại lần nữa. Còn tình yêu – nếu đủ bao dung – sẽ luôn để lại một chỗ cho người biết quay đầu.

Related Posts

Cha tôi bệ//nh nặ-;ng, bảo các con đứa nào chăm thì chia đất – không ai biết ông b//í m;/ật quay cl;ip từng ngày để quyết định cái kết không ai n;g;ờ đến

I. Mở đầu Khi cha tôi đổ bệnh, bốn anh em chúng tôi đều được gọi về. Cha là một ông già không giàu nhưng có mốt…

“Anh và các con tha lỗi cho em. Em sẽ đi thật xa, mong các con được sống đủ đầy, không khổ vì em nữa.”

Trận mưa tháng bảy đổ xuống làng quê vào một buổi chiều âm u. Con đường đất đỏ dẫn vào xóm nhỏ đọng nước, lầy lội, loang…

Cha già tuyên bố chia nhà cho ai chịu ở với ông đến cuối đời – khi người con trai cuối cùng kiên trì ở lại, ông thừa nhận tất cả chỉ là màn tr//ả th//ù …

Ba tôi năm nay gần tám mươi, là người đàn ông cố chấp, lạnh lùng và đầy nguyên tắc. Ông góa vợ từ năm bốn mươi tuổi,…

Chính sách hỗ trợ phương tiện đối với shipper và xe ôm khi thực hiện l/ệ;nh c/ấ/m xe xăng

Thủ tướng Phạm Minh Chính vừa ban hành chỉ thị về một số nhiệm vụ cấp bách, quyết liệt ngăn chặn, giải quyết tình trạng ô nhiễm…

C/ấ/m hoàn toàn xe xăng, hơn 400.000 shipper, xe ôm sẽ có ng;/uy c;;ơ th/ấ/t ngh-iệ-p và đây là cách giải quyết của Hà Nội

Thủ tướng Phạm Minh Chính vừa ban hành chỉ thị về một số nhiệm vụ cấp bách, quyết liệt ngăn chặn, giải quyết tình trạng ô nhiễm…

C/ấ/m hoàn toàn xe xăng, shipper và xe ôm phải làm sao? Đã có chính sách chính thức

Thủ tướng Phạm Minh Chính vừa ban hành chỉ thị về một số nhiệm vụ cấp bách, quyết liệt ngăn chặn, giải quyết tình trạng ô nhiễm…