Lan ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, tay ôm chặt tách trà đã nguội lạnh. Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Chồng cô, Nam, đã đi làm từ sáng, để lại cô một mình trong căn nhà nhỏ. Lan mở cửa, và trước mặt cô là một cô gái trẻ, bụng bầu vượt mặt, khuôn mặt đầy vẻ thách thức.
“Tôi là Hương, người yêu của anh Nam. Tôi đến đây để đòi tiền nuôi con. Anh ấy hứa sẽ lo cho mẹ con tôi, nhưng giờ lại trốn tránh!” Hương nói, giọng đanh thép, tay xoa bụng bầu như để nhấn mạnh.
Lan sững sờ, cảm giác như đất dưới chân mình sụp đổ. Cô đã nghi ngờ Nam ngoại tình từ lâu, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến mức này. “Cô… cô nói gì? Con của Nam ư?” Lan lắp bắp, cố giữ bình tĩnh.
“Đúng vậy! Anh ấy đã ở với tôi hơn một năm nay. Chị không tin thì cứ hỏi anh ấy!” Hương hất mặt, giọng đầy tự tin.
Lan run rẩy, nhưng cô không phải người dễ bị khuất phục. “Được, nếu cô đã nói vậy, chúng ta sẽ làm xét nghiệm ADN. Nếu đứa bé thực sự là con của Nam, tôi sẽ không để cô thiệt thòi. Nhưng nếu không phải, cô sẽ phải chịu trách nhiệm vì những gì cô nói hôm nay.”
Hương thoáng chút lúng túng, nhưng vẫn gật đầu. “Được thôi, tôi không sợ!”
Hai ngày sau, Nam trở về nhà với vẻ mặt căng thẳng. Lan đã kể hết mọi chuyện, và dù Nam thề thốt rằng anh không còn qua lại với Hương từ nhiều tháng nay, anh vẫn đồng ý làm xét nghiệm để chứng minh sự trong sạch. Cả ba người cùng đến bệnh viện, không ai nói với ai một lời.
Kết quả xét nghiệm được công bố sau một tuần. Bác sĩ nhìn cả ba người, rồi chậm rãi nói: “Theo kết quả, anh Nam không phải là cha của đứa bé.”
Hương tái mặt, đôi tay ôm bụng run rẩy. Cô lắp bắp: “Không thể nào… Tôi… tôi…” rồi bật khóc, bỏ chạy ra khỏi phòng. Lan nhìn theo, lòng vừa nhẹ nhõm vừa xót xa. Cô quay sang Nam, ánh mắt lạnh lùng: “Dù đứa bé không phải con anh, nhưng anh đã phản bội tôi. Tôi cần thời gian để suy nghĩ về chuyện của chúng ta.”
Nam cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt vợ. Anh biết mình đã sai, và giờ đây, anh chỉ có thể hy vọng Lan sẽ tha thứ. Còn Hương, cô gái trẻ ấy, đã rời đi với nỗi xấu hổ và bài học đắt giá về sự dối trá.