Tôi và Hùng cưới nhau được 4 năm, sau một mối tình đầy trắc trở. Chúng tôi từng chia tay một lần cách đây 6 năm, vì áp lực gia đình và những mâu thuẫn nhỏ nhặt. Trong khoảng thời gian đó, tôi nghe nói Hùng đã quen một cô gái tên Ngọc – người mà anh gặp qua một người bạn chung. Dù sau đó chúng tôi làm lành và quay lại, nhưng cái tên Ngọc vẫn luôn khiến tôi khó chịu mỗi khi nghĩ đến.
Hôm ấy, tôi đi chợ mua ít đồ ăn cho bữa tối. Đang chọn mớ rau, tôi nghe một giọng nói lanh lảnh vang lên từ quầy bên cạnh:
“Chị ơi, lấy giúp em con cá tươi nhất nhé!”
Giọng nói ấy khiến tôi khựng lại. Tôi quay sang, và đúng như linh cảm, đó là Ngọc. Cô ấy trông vẫn xinh đẹp như trong bức ảnh tôi từng thấy trên mạng xã hội: tóc uốn xoăn nhẹ, môi đỏ, mặc một chiếc váy hoa ôm sát, toát lên vẻ tự tin. Ngọc cũng nhận ra tôi, ánh mắt cô ấy thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng chuyển thành một nụ cười mỉa mai.
“Ồ, chị Linh, vợ anh Hùng, đúng không? Lâu quá không gặp!” – Ngọc lên tiếng trước, giọng điệu có phần khiêu khích.
Tôi gật đầu, cố giữ bình tĩnh:
“Ừ, chào em. Em vẫn khỏe chứ?”
Ngọc cười khẩy, bước lại gần hơn, tay chống hông:
“Khỏe chứ chị. Nhưng mà, em vẫn tiếc cho anh Hùng. Ngày đó, nếu không phải vì chị quay lại, có lẽ giờ em và anh ấy đã hạnh phúc hơn.”
Lời nói của Ngọc như một nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi siết chặt tay, cố kìm cơn giận:
“Em nói vậy là ý gì? Chuyện đã qua rồi, giờ anh Hùng là chồng chị, em đừng nhắc lại làm gì.”
Ngọc không chịu thua, giọng cô ấy cao hơn, thu hút ánh nhìn của mấy người xung quanh:
“Chị nghĩ chị giữ được anh ấy mãi à? Ngày đó, anh Hùng nói với em rằng chị quá khô khan, không biết quan tâm. Nếu không phải vì chị níu kéo, anh ấy đã chọn em!”
Máu nóng dồn lên mặt, tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi bước tới, nhìn thẳng vào mắt Ngọc:
“Em đừng tưởng em biết hết mọi chuyện! Hùng chọn chị vì anh ấy yêu chị, còn em chỉ là người đến sau, đừng tự huyễn hoặc mình. Em không có tư cách nói về cuộc sống của tụi chị!”
Ngọc tức tối, chỉ tay vào mặt tôi:
“Chị đừng lên mặt! Nếu chị tốt thật, anh Hùng đã không tìm đến em. Chị có dám chắc anh ấy không còn nghĩ đến em không?”
Không khí giữa chúng tôi căng như dây đàn. Mấy người bán hàng bắt đầu xì xào, vài người tò mò đứng lại xem. Tôi hít một hơi sâu, cố lấy lại bình tĩnh, rồi nói:
“Chuyện quá khứ, em muốn nghĩ sao thì nghĩ. Nhưng giờ Hùng là chồng chị, và tụi chị có một gia đình hạnh phúc. Em không có quyền xen vào. Nếu em còn chút tự trọng, thì đừng nhắc lại nữa.”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, tay vẫn run vì giận. Nhưng trong lòng tôi, một nỗi bất an bắt đầu len lỏi. Tối đó, khi Hùng về nhà, tôi không kể gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh chơi đùa với con. Dù thắng trong cuộc tranh cãi, tôi vẫn không thể xóa đi câu hỏi mà Ngọc để lại: Liệu Hùng có thực sự quên cô ấy?