Chồng tôi mất cách đây ba tháng. Một cú sốc không ai ngờ, để lại tôi và hai đứa con nhỏ trong căn nhà trống trải giữa phố thị đông đúc. Những ngày đầu, tôi sống như cái bóng, cố gắng gượng dậy chỉ vì các con. Nhưng rồi, một ngày, khi dọn dẹp tủ đồ cũ của anh, tôi phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ giấu kỹ dưới đáy ngăn kéo.
Bên trong là hàng chục tấm bưu thiếp cũ kỹ, mực đã phai nhòe theo năm tháng. Tất cả đều được ký tên “Bố” – là bố chồng tôi, người sống tận miền sơn cước. Hầu hết bưu thiếp là lời hỏi thăm, những dòng chia sẻ đầy tình cảm, đôi khi là vài câu thơ nguệch ngoạc nhưng chan chứa yêu thương.
Tôi chợt nhận ra: suốt bao năm qua, chồng tôi chưa từng nói về bố, cũng chưa một lần nhắc đến việc nhận thư. Thậm chí, họ gần như không liên lạc. Tại sao? Tôi không rõ. Nhưng khi đọc những dòng chữ run run, lòng tôi nhói lên. Có một điều gì đó, một nỗi đau nào đó đã bị chôn vùi giữa hai cha con.
Không thể để mọi thứ kết thúc như vậy, tôi quyết định lên đường – một mình lái xe gần 5000km về quê chồng, giữa mùa đông rét mướt, để đón bố anh lên sống cùng gia đình.
Chuyến đi dài 7 ngày, vượt qua đèo cao, tuyết phủ, những cung đường gập ghềnh. Tôi không sợ, vì trong tim tôi chỉ còn một suy nghĩ: “Nhà không thể thiếu người thân mãi được.”
Khi tôi tới nơi, ông đang lúi húi nhóm lửa trong căn nhà gỗ đơn sơ. Ông sững sờ nhìn tôi, tay run run đặt củi xuống đất.
Tôi cúi đầu:
“Bố ơi, con đến đón bố về thành phố. Cháu nội đang chờ ông.”
Ông lặng người, rồi khóc nức nở.
Sau đó, ông lấy ra chiếc hộp gỗ cũ. Bên trong là sổ tiết kiệm, gần 800 triệu đồng – số tiền ông đã âm thầm dành dụm, năm nào cũng định gửi cho con trai mà chưa một lần gửi đi.
“Bố không phải người cha tốt,” ông nói, “nhưng bố luôn thương tụi con.”
Tôi ôm ông. Lần đầu tiên, tôi thấy rõ sự kết nối – không phải bằng lời nói, mà bằng trái tim.