Nam và Thương cưới nhau được ba năm, sống trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô, nơi có hàng cây xanh mát và khoảng sân đầy hoa Thương chăm. Nam yêu Thương sâu đậm, luôn cố gắng làm cô hạnh phúc, từ những bữa cơm anh phụ nấu đến những chuyến đi chơi cuối tuần. Nhưng hạnh phúc ấy luôn bị bóng đen từ mẹ và chị gái Nam che phủ, đặc biệt khi câu chuyện bán căn nhà mơ ước của họ bắt đầu.
Mẹ Nam, bà Hiền, là người phụ nữ độc đoán, luôn cho rằng mình biết điều gì tốt nhất cho con trai. Chị Hạnh, chị gái Nam, thì sắc sảo, thích kiểm soát và không ngại gây áp lực để đạt được ý muốn. Gần đây, bà Hiền liên tục than phiền: “Nhà các con xa trung tâm quá, mẹ già rồi, qua thăm khó khăn. Bán đi, mua căn hộ gần mẹ, tiện bề chăm sóc!” Hạnh hùa theo: “Đúng đấy, Nam. Nhà này cũ, giá đang cao, bán bây giờ lãi lớn. Chị tìm được căn hộ xịn rồi, gần mẹ, tiện cho cả nhà.”
Thương nghe mà lòng nặng trĩu. Căn nhà này là tâm huyết của cô và Nam, nơi họ cùng sửa sang, nơi Thương trồng từng khóm hoa, nơi Nam hứa sẽ cùng cô nuôi dạy con cái. Cô phản đối: “Anh, em không muốn bán. Đây là tổ ấm của mình.” Nhưng Nam, dù yêu vợ, lại không thể cưỡng ý mẹ. “Thương, mẹ nói cũng có lý. Mình bán, mua chỗ mới, mẹ vui, gia đình hòa thuận,” anh nói, giọng đầy áy náy.
Căng thẳng leo thang khi Hạnh tự ý mời một tay môi giới đến nhà định giá. Thương sốc, bật khóc: “Anh Nam, chị làm vậy mà anh không nói gì sao? Đây là nhà mình, không phải nhà chị!” Nam lúng túng, chỉ biết xin lỗi: “Anh sẽ nói với chị, nhưng… mẹ và chị chỉ muốn tốt cho mình.” Thương thất vọng, cảm giác như tiếng nói của mình chẳng có trọng lượng.
Drama bùng nổ vào một tối, khi bà Hiền và Hạnh đến nhà, mang theo hợp đồng mua bán căn hộ mới. Bà Hiền tuyên bố: “Nam, mẹ đặt cọc rồi. Con ký đi, chuyện bán nhà mẹ lo hết!” Thương không kìm được, đứng dậy, giọng run rẩy: “Mẹ, chị, đây là nhà con và anh Nam. Hai người không có quyền quyết định thay chúng con!” Hạnh cười khẩy: “Thương, em dâu à, em không biết tính toán. Nam nghe mẹ chị là đúng rồi.” Nam ngồi giữa lằn ranh, đầu óc rối bời, không biết phải làm gì.
Đêm đó, Thương thu dọn đồ, nói với Nam: “Anh, nếu anh không bảo vệ tổ ấm này, em không biết mình còn ở đây làm gì.” Lời nói như dao cắt vào tim Nam. Anh nhận ra, tình yêu của mình với Thương đang bị thử thách bởi chính sự yếu đuối của anh. Sáng hôm sau, Nam tìm mẹ và chị, lần đầu tiên cương quyết: “Mẹ, chị, con không bán nhà. Đây là nhà của con và Thương. Con xin lỗi, nhưng từ nay, con sẽ tự quyết định cuộc đời mình.”
Bà Hiền giận dữ, Hạnh mắng Nam bất hiếu, nhưng anh không nao núng. Anh chạy về ôm Thương, hứa sẽ cùng cô giữ gìn tổ ấm. Dù biết mẹ và chị sẽ không dễ dàng buông tha, Nam hiểu rằng, để giữ Thương, anh phải học cách đặt vợ lên trên tất cả, dù cái giá là những drama gia đình chưa có hồi kết.