Sau 7 năm chung sống, tôi và anh Minh quyết định đường ai nấy đi. Không có tiếng cãi vã, không nước mắt rơi, chỉ là hai người đã quá mệt mỏi với những cố gắng không thành, chọn cách buông tay để giải thoát cho nhau.
Tôi nhận quyền nuôi con gái, anh cũng không phản đối. Điều khiến tôi cảm thấy ấm lòng nhất chính là bố mẹ chồng cũ – họ không hề oán trách hay quay lưng với tôi, mà vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp vì đứa cháu nhỏ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã 5 năm kể từ ngày ly hôn. Tôi và anh Minh gần như không liên lạc, chỉ đôi khi trao đổi vài câu khi có chuyện liên quan đến con gái. Anh giờ đã có cuộc sống mới, có thêm một đứa con nhỏ bên người vợ hiện tại. Tôi không chúc mừng, cũng chẳng hề ghen tị, chỉ đơn giản là lòng đã buông xả.
Tuần trước, khi đang làm việc, tôi nhận được cuộc gọi từ bố chồng cũ. Ông hỏi tôi có thời gian không, bảo rằng cần gặp mặt và nhờ tôi đưa con gái về nhà nội. Tôi lập tức thu xếp công việc, lo lắng không biết ông bà có chuyện gì không ổn.
Khi đến nơi, nhìn ánh mắt nghiêm trọng của ông, tôi không thể ngờ ông chỉ nói đúng 7 từ mà khiến tôi nghẹn ngào:
“Con trai tôi muốn gặp lại con.”
Lời nói ấy như một tia chớp xé tan sự yên ắng bấy lâu. Sau nhiều năm không gặp, bố chồng cũ đứng trước mặt tôi, ánh mắt đầy trăn trở, rồi ông nhẹ nhàng lấy ra một chiếc phong bì dày cộm đưa cho tôi.
“Đây là tiền của con trai tôi, ông nói với giọng trầm ấm, “Ông ấy muốn con nhận lấy, coi như là để đền bù những gì đã qua và lo cho cháu.”
Tôi sững người, lòng dâng lên bao cảm xúc lẫn lộn: bất ngờ, xúc động và cả một chút xót xa. Khoản tiền không chỉ là giá trị vật chất, mà còn là lời thừa nhận, là sự chia sẻ trách nhiệm của gia đình chồng cũ sau những tổn thương mà tôi từng chịu đựng.
Tôi không biết liệu tương lai có còn gì giữa tôi và con trai ông hay không, nhưng ít nhất lúc này, tôi cảm nhận được sự trân trọng và lòng biết ơn từ người thân của anh.
Bước ra khỏi căn nhà đó, tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Không phải vì tiền bạc, mà vì tôi biết, dù đường ai nấy đi, tôi vẫn có thể bước tiếp — vững vàng và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.