Trong khoảnh khắc đáng lẽ nên hạnh phúc nhất, tôi lại thấy mình nhỏ bé, tủi thân và… đơn độc.
Tôi năm nay 35 tuổi, đang mang thai đứa con đầu lòng ở tuần thứ 24. Với nhiều người, có lẽ tuổi này mang thai lần đầu là chuyện bình thường, nhưng với riêng tôi, đó là kết quả của một hành trình rất dài – dài cả về thời gian lẫn cảm xúc. Và cũng vì vậy, tôi không bao giờ quên được ngày cưới của mình, đặc biệt là một câu nói ám ảnh tôi suốt nhiều tháng sau đó: “Cây độc không trái, gái độc không con”.
Tôi quen chồng khi đã 33 tuổi, sau nhiều năm lận đận tình duyên. Cả hai chúng tôi đều từng trải, điềm đạm và rất biết trân trọng nhau. Anh là người tử tế, bao dung, đặc biệt luôn hiểu và cảm thông với những tự ti mà tôi mang trong lòng – nhất là chuyện tuổi tác và khả năng sinh con. Chúng tôi quen nhau gần một năm thì quyết định làm đám cưới. Lúc anh dẫn tôi về nhà, ai cũng mong là có bầu rồi, thậm chí tôi nghe mẹ chồng tôi nói vui với họ hàng “được cả trâu lẫn nghé thì sướng”. Tôi hơi chạnh lòng. Chúng tôi cũng muốn lắm nhưng chưa có.
Ngày cưới của tôi không quá linh đình, nhưng với tôi đó là một ngày trọng đại, là ngày đánh dấu một khởi đầu mới sau bao năm chờ đợi. Lễ cưới diễn ra trọn vẹn. Gia đình hai bên đều ủng hộ, bạn bè cũng gửi đến những lời chúc ngọt ngào. Sau tiệc cưới, chiều tối hôm đó, chúng tôi có một bữa cơm nhỏ cùng họ hàng, gọi là liên hoan nhẹ nhàng. Mọi thứ đều ấm cúng và vui vẻ, cho đến khi bà cô của chồng tôi xuất hiện.
Tôi không biết bà giận dỗi gì, chỉ thấy bà cau có từ lúc vào nhà. Khi mọi người đang quây quần ăn uống, bà bất ngờ quay sang chồng tôi, buông một câu khiến không khí sững lại: “Lấy vợ già thì xác định đi, cây độc không trái, gái độc không con”. Câu nói lạnh lùng, sắc như dao cứa thẳng vào lòng tôi. Tôi chết lặng, không dám ngẩng mặt lên, chỉ cảm thấy cả người mình nóng bừng rồi lạnh toát.
Tôi cứ nghĩ, không hiểu mình làm gì để bị ghét không mà bà cô lại nói với tôi câu đó.
Chồng tôi sững sờ vài giây rồi nói thẳng: “Cháu cảm ơn cô và mọi người ngày hôm nay đã giúp đỡ vợ chồng cháu. Còn chuyện vợ con của cháu, không cần đến cô hay ai phán xét”. Nhưng câu nói ấy cũng chẳng làm tôi nguôi ngoai. Trên danh nghĩa, tôi là cô dâu mới, là người phụ nữ vừa chính thức bước chân vào một gia đình mới. Vậy mà trong khoảnh khắc đáng lẽ nên hạnh phúc nhất, tôi lại thấy mình nhỏ bé, tủi thân và… đơn độc.
Tôi không ăn nổi cơm tối hôm đó. Tôi lặng lẽ thu dọn rồi lên phòng. Chồng lên theo, ôm tôi thật chặt và xin lỗi thay cho người thân. Tôi không trách anh, nhưng cũng không thể quên được ánh mắt những người xung quanh lúc ấy – có người bối rối, có người lặng im, có người nhìn tôi thương hại. Tôi ghét cảm giác bị thương hại.
Sau đám cưới, tôi cố sống thật vui vẻ. Tôi không muốn những lời cay nghiệt ám ảnh mình thêm. Thế nhưng, không hiểu sao, việc mang thai với tôi lại không dễ. Gần 6 tháng sau cưới, tôi vẫn chưa có tin vui. Và trong suốt 6 tháng đó, câu nói của bà cô ấy cứ văng vẳng trong đầu tôi như một lời nguyền.
Tôi đã rơi vào trạng thái trầm cảm nhẹ. Tôi lên mạng tra từng dấu hiệu rụng trứng, từng cách tăng khả năng thụ thai. Tôi uống cả đống thuốc bổ, đi khám, siêu âm, thử máu. Có những buổi tối, tôi lặng lẽ khóc trong nhà tắm vì sợ chồng biết mình yếu đuối. Nhưng anh chưa từng “nói mát” tôi lấy một câu. Anh chỉ luôn nhắc: “Chúng ta đã có nhau, có con là lộc trời cho, đừng tự ép mình”.
Tôi khóc òa khi mang thai, bao uất ức, tủi thân cứ thế trào ra.
Và rồi, phép màu cũng đến. Một sáng tháng Hai, que thử hiện lên hai vạch. Tôi run tay gọi với chồng từ trong nhà vệ sinh. Lần đầu tiên tôi thấy anh khóc – người đàn ông luôn điềm tĩnh ấy đã ôm tôi vào lòng mà bật khóc như một đứa trẻ.
Giờ đây, con tôi đang lớn lên từng ngày trong bụng mẹ. Mỗi lần thấy bé đạp, tôi lại bật cười – không phải vì vui, mà vì thấy mình đã vượt qua được một vết thương từng tưởng không lành được. Bà cô chồng giờ gặp tôi không còn nói gì nữa. Có lẽ bà thấy xấu hổ, hoặc cũng có thể bà không quan tâm. Nhưng với tôi, câu nói ngày hôm đó vẫn là một vết xước không thể xoá.
Tôi viết những dòng này không để kể khổ hay trách móc ai, mà chỉ muốn nhắn nhủ đến những người phụ nữ giống tôi: Đừng để một lời cay nghiệt nào khiến bạn thấy mình kém may mắn hay “độc” như người ta nói. Cho dù thiên thần nhỏ chưa đến thì bạn cũng xứng đáng được yêu thương và trân trọng.