Tôi, một cô gái quê mùa, lớn lên giữa cánh đồng lúa và những buổi chợ phiên đơn sơ. Cuộc sống của tôi giản dị, quanh quẩn trong căn nhà nhỏ với mẹ và mấy anh chị em. Thế rồi một ngày, bà mai trong làng tìm đến, mặt mày rạng rỡ, nói rằng có mối tốt trên thành phố muốn giới thiệu cho tôi. “Con trai của chủ tịch tập đoàn lớn, giàu nứt đố đổ vách, cưới được là đổi đời!” – bà nói, giọng đầy phấn khích. Mẹ tôi nghe xong, mắt sáng rực, còn tôi thì ngẩn ngơ, nửa tin nửa ngờ.
Ngày lên thành phố, tôi hồi hộp đến run. Ngồi trong chiếc xe sang bóng loáng mà gia đình chủ tịch派 đến đón, tôi không dám tin vào mắt mình. Căn biệt thự họ ở to như cung điện, ánh đèn lấp lánh, người làm kẻ ở ra vào tấp nập. Tôi được giới thiệu với Minh, con trai út của chủ tịch. Anh ta cao ráo, điển trai, ăn nói nhẹ nhàng, dù có chút gì đó xa cách. Minh bảo anh bận lắm, nhưng vì bố mẹ ép nên mới đồng ý gặp tôi. Tôi chẳng dám mơ cao, chỉ nghĩ nếu được anh để ý, đời mình chắc chắn sẽ sang trang mới.
Những ngày sau đó, tôi như sống trong mơ. Minh đưa tôi đi ăn ở nhà hàng sang trọng, mua tặng tôi váy áo đắt tiền, thậm chí còn dẫn đi dự tiệc của giới thượng lưu. Tôi lóng ngóng giữa những ánh mắt soi mói, nhưng trong lòng thì mừng thầm. “Mình sắp thành phượng hoàng rồi!” – tôi tự nhủ. Mẹ gọi điện lên, giục tôi cố gắng làm vừa lòng nhà Minh, đừng để vuột mất cơ hội. Tôi gật đầu lia lịa, dù đôi khi thấy Minh lạnh lùng, ít quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Nhưng rồi, hai tháng sau, mọi thứ vỡ tan như bong bóng xà phòng. Một buổi tối, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Minh và mẹ anh. “Mẹ à, con chỉ làm theo lời mẹ thôi. Cưới cô ấy để che mắt thiên hạ, chứ con với Linh vẫn sẽ ở bên nhau. Cô gái quê đó ngây thơ, dễ lừa, lại hợp với kế hoạch của mẹ.” Tôi đứng ngoài cửa, tim như vỡ vụn. Hóa ra, tôi chỉ là một quân cờ trong trò chơi của họ. Minh đã có người yêu, một cô gái giàu có, danh giá, nhưng vì lý do nào đó, gia đình anh cần một “cô dâu giả” để đánh lạc hướng dư luận.
Tôi bẽ bàng nhận ra, cái gọi là “đổi đời” chỉ là ảo mộng. Những bộ váy đẹp, những bữa tiệc xa hoa, tất cả chỉ là vỏ bọc để che giấu sự thật cay đắng. Tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc, để lại chiếc nhẫn Minh tặng như một lời tạm biệt. Trên chuyến xe về quê, tôi nhìn ra cửa sổ, nước mắt lăn dài. Nhưng trong lòng, tôi thấy nhẹ nhõm. Tôi không cần giàu sang giả tạo, không cần một cuộc sống chỉ là cái bóng của người khác. Tôi sẽ làm lại, bằng chính đôi tay và trái tim mình.
Cuộc sống có thể khó khăn, nhưng ít ra, nó là của tôi, chân thật và tự do.