Sáng mùng 1 đầu tháng, không khí trong xóm nhỏ rộn ràng hẳn lên. Nhà bà Năm, như mọi khi, chuẩn bị mâm cúng thịnh soạn để cầu bình an. Trên bàn thờ, con gà luộc vàng óng ả, béo mũm, tỏa hương thơm lừng khiến ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn. Bà Năm thành kính thắp hương, miệng lẩm nhẩm cầu khấn, trong khi cả xóm dần tụ tập quanh sân, vừa trò chuyện vừa chờ đến lượt chia lộc.
Mâm cúng còn chưa nguội, bà Năm vừa quay vào bếp lấy thêm ít bánh chưng thì bỗng nghe tiếng ồn ào ngoài sân. “Ủa, con gà đâu rồi?!” – chị Hai hàng xóm kêu lên. Cả xóm nháo nhác. Đĩa gà luộc béo ngậy, niềm tự hào của bà Năm, đã không cánh mà bay! Chỉ còn lại vài cọng rau răm lẻ loi trên đĩa. “Ăn trộm! Có kẻ ăn trộm!” – ông Ba, người hay kể chuyện ma quái, quả quyết. Cả xóm lập tức họp bàn, quyết tâm lùng sục tìm ra “thủ phạm” dám cả gan lấy cắp đồ cúng ngay ngày thiêng liêng.
Người thì nghi thằng Tí, thằng bé nghịch ngợm hay trèo rào hái trộm xoài. Người lại bảo chắc chú Tư, vì hôm qua chú vừa than “thèm thịt gà”. Thậm chí, cô Lan còn thì thầm rằng biết đâu là “ma đói” quậy phá, khiến bà Năm hoảng hồn suýt đánh rơi cả nén hương. Cả xóm chia nhau đi tìm, lục tung từ bụi chuối sau nhà đến góc chuồng heo, nhưng chẳng thấy dấu vết gì. Đĩa gà như bốc hơi, không một manh mối.
Đúng lúc mọi người bắt đầu cãi cọ, đổ lỗi qua lại, thì Tèo, thằng nhóc con nhà bác Sáu, chạy ào vào, vừa thở hổn hển vừa chỉ ra sau hè: “Bà Năm ơi, ra mà xem! Con Vàng nó… nó…” Cả xóm đổ xô theo Tèo, và cảnh tượng hiện ra khiến ai nấy đều phì cười. Dưới gốc cây mít, chú chó Vàng – “người bạn bốn chân” trung thành của bà Năm – đang hí hửng gặm đĩa gà luộc. Con Vàng, lông vàng óng không kém gì con gà, nằm dài trên cỏ, cái đuôi vẫy tít, bên cạnh là đĩa gà đã bị “xử lý” gần hết, chỉ còn lại cái đùi và ít da.
Hóa ra, trong lúc bà Năm mải thắp hương, còn cả xóm bận rộn trò chuyện, Vàng đã lén lút tha nguyên đĩa gà từ bàn thờ xuống. Với bản tính tinh nghịch và cái mũi thính không cưỡng nổi mùi gà luộc, Vàng đã tự thưởng cho mình một bữa tiệc thịnh soạn. Bà Năm vừa tức vừa buồn cười, lắc đầu: “Thằng này, mày làm tao mất mặt với xóm làng!” Nhưng rồi bà cũng phì cười, xoa đầu Vàng, tha thứ cho “thủ phạm” đặc biệt này.
Cả xóm, sau một phen náo loạn, cũng không nỡ trách con Vàng. Ông Ba còn đùa: “Thôi, coi như cúng cho thần chó giữ nhà, năm nay chắc bình an hơn nữa!” Mọi người phá lên cười, kéo nhau về sân nhà bà Năm, chia phần bánh chưng và tiếp tục câu chuyện đầu năm. Con Vàng, no nê sau bữa “lộc trời”, nằm dài bên hiên, cái đuôi vẫn vẫy tít, như chẳng hề biết mình vừa là tâm điểm của cả xóm.
Từ đó, mỗi lần mùng 1, bà Năm không quên buộc Vàng lại trước khi thắp hương, còn xóm làng thì có thêm một câu chuyện vui để kể mãi: “Câu chuyện con gà biến mất và tên trộm bốn chân”.