Bệnh viện nơi Lan công tác không lớn, nhưng y đức và sự tận tụy của đội ngũ nơi đây khiến ai từng một lần điều trị đều lưu luyến.
Khoa Nội trú – nơi Lan cùng ba đồng nghiệp thân thiết là Thảo, Dung và My làm việc – nổi tiếng vì sự ăn ý của bốn cô y tá: trẻ, chuyên nghiệp, hòa đồng như chị em một nhà.
Thế nhưng, đầu mùa hè năm đó, cả bệnh viện bỗng xôn xao khi biết cả bốn người — Lan, Thảo, Dung và My — cùng lúc mang thai. Trùng hợp kỳ lạ hơn, cả bốn đều thông báo mang thai chỉ trong vòng một tháng, và không ai chịu tiết lộ danh tính cha của đứa trẻ.
Hỏi ra, ai cũng né tránh. Người thì bảo là “chồng làm xa, không tiện về”, người thì “đang trục trặc tình cảm, xin đừng hỏi nhiều”. Tin đồn bắt đầu lan. Có người nói họ cùng chơi thân nên rủ nhau… có con, không cần đàn ông. Kẻ thì thì thầm chuyện bị lừa dối tập thể. Còn các bác sĩ nam trong khoa thì đột nhiên… đề phòng nhau hẳn.
Một hôm, Lan ngồi cùng ba người kia trong phòng trực đêm. Trăng ngoài trời mờ mịt, mùi thuốc sát trùng thoảng nhẹ, và im lặng phủ khắp hành lang như tấm khăn liệm cũ kỹ. Rồi My chậm rãi cất lời:
— Hay… chúng ta nói ra hết đi?
Ba người còn lại im lặng. Rồi Thảo gật đầu. Và thế là, trong căn phòng lạnh lẽo ấy, bốn người phụ nữ, mỗi người một giọng, bắt đầu kể.
Lan bắt đầu. Cô kể về lần trực khuya, một bệnh nhân nam chuyển đến — ông ta không hề già, chỉ mới ngoài 40, dáng người cao, ánh mắt sâu và giọng nói trầm ấm. Ông ta bị tai nạn xe, không người thân, và nằm viện gần ba tuần. Trong ba tuần đó, Lan bắt đầu nảy sinh tình cảm — thứ tình cảm kỳ lạ, không tên, không trói buộc.
Rồi Thảo cũng kể — rằng chính người đàn ông ấy, trong một đêm mưa, đã giúp cô thoát khỏi một kẻ bệnh hoạn đang quấy rối. Từ biết ơn thành thân thiết, rồi… hơn thế.
Dung và My cũng chẳng khác. Hóa ra, cả bốn người, ở những thời điểm khác nhau, đã từng thân thiết — quá thân thiết — với cùng một người đàn ông: bệnh nhân đặc biệt ấy. Không ai biết rõ ông ta là ai, vì hồ sơ bệnh lý đều ghi “không có người thân”. Nhưng ông ta, bằng cách nào đó, khiến mỗi người cảm thấy mình là duy nhất.
Bích động thốt:
— Chúng ta… đều mang thai với cùng một người?
Im lặng. Rồi ánh mắt họ nhìn nhau, không còn là sự khó xử, mà là thảng thốt, sững sờ trước sự thật trần trụi mà không ai dám tin.
Vài tuần sau, một bác sĩ trong khoa phát hiện hồ sơ của người đàn ông kia đã bị thay đổi. Tên thật của ông ta không phải như đã ghi. Truy xuất lại, mới vỡ lẽ: ông ta là một bác sĩ từng bị thu hồi giấy phép hành nghề vì sử dụng danh tính giả ở nhiều bệnh viện khác nhau, để… quyến rũ các nhân viên nữ. Mỗi nơi chỉ ở vài tháng, rồi biến mất như bóng ma.