Tôi ngồi trong phòng khách, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu lên gương mặt con gái tôi, Linh. Mười sáu tuổi, đôi mắt Linh trong veo nhưng xa lạ, không mang nét dịu dàng của tôi hay sự cương nghị của chồng tôi, Tuấn. Mỗi ngày trôi qua, tôi càng cảm thấy Linh không giống chúng tôi. Không phải chỉ ngoại hình – mái tóc đen dày của cô bé khác hẳn tóc mỏng của tôi, hay chiếc mũi cao không thừa hưởng từ ai trong nhà. Mà là cảm giác, một khoảng cách vô hình giữa mẹ con tôi, như thể Linh thuộc về một thế giới khác.
Tôi từng nghĩ đó chỉ là suy nghĩ vẩn vơ. Con cái lớn lên, chúng thay đổi, phải không? Nhưng rồi, những lời thì thầm trong gia đình, ánh mắt dò xét của hàng xóm, và cả sự im lặng kỳ lạ của ông nội Linh – bố chồng tôi – khiến tôi không thể bỏ qua. Một đêm, khi Tuấn ngủ say, tôi lén lấy mẫu tóc của Linh và gửi đi xét nghiệm ADN. Tôi muốn dập tắt nghi ngờ, muốn chứng minh rằng Linh là con tôi, rằng tất cả chỉ là ảo tưởng.
Kết quả xét nghiệm đến sau một tuần, trong một phong bì trắng đục. Tay tôi run khi mở nó. Linh không phải con tôi. Không chỉ vậy, cô bé cũng không phải con của Tuấn. Tim tôi như ngừng đập. Ai đã làm điều này? Ai đã đánh tráo cuộc đời chúng tôi?
Tôi đối mặt với Tuấn, nước mắt lăn dài. Anh sững sờ, rồi đau đớn. Anh thề không biết gì, rằng anh yêu Linh như con ruột. Tôi tin anh, vì sự chân thành trong mắt anh không thể giả dối. Nhưng nếu không phải Tuấn, thì ai? Tôi bắt đầu lục lọi quá khứ, những ký ức mơ hồ từ mười sáu năm trước, khi Linh ra đời.
Mọi manh mối dẫn tôi đến ông nội. Ông luôn yêu thương Linh đặc biệt, hơn cả các cháu khác. Ông thường kể chuyện cho Linh, mua quà cho cô bé, nhưng đôi khi, tôi bắt gặp ánh mắt ông nhìn Linh – không phải sự trìu mến của một người ông, mà là sự day dứt, như đang che giấu điều gì.
Tôi quyết định đối chất với ông. Trong căn phòng cũ kỹ, mùi gỗ mục thoang thoảng, ông ngồi lặng lẽ trên ghế bành. Khi tôi đặt tờ kết quả xét nghiệm trước mặt, ông không ngạc nhiên. Ông chỉ thở dài, đôi tay già nua run rẩy.
“Con muốn biết sự thật?” ông hỏi, giọng trầm như từ cõi chết. Tôi gật đầu, cổ họng nghẹn đắng.
Ông kể, giọng đứt quãng. Mười bảy năm trước, khi tôi mang thai Linh, gia đình chúng tôi rơi vào khủng hoảng. Tuấn, lúc đó mới cưới tôi, bị tai nạn giao thông, hôn mê nhiều tháng. Bác sĩ nói anh khó có con sau khi tỉnh dậy. Ông nội, lo sợ gia đình không có người nối dõi, đã làm một việc không thể tha thứ. Ông tìm đến một người phụ nữ – một người tình cũ của ông – và thuyết phục bà ta mang thai bằng cách nhân tạo, dùng tinh trùng của ông. Đứa bé, chính là Linh, được bí mật đưa vào bệnh viện nơi tôi sinh con, thay thế cho đứa con tôi mất ngay sau khi sinh vì biến chứng.
Tôi nghe mà như chết lặng. Đứa con tôi yêu thương, chăm bẵm, không phải máu mủ của tôi. Nhưng điều đau đớn hơn là ông nội, người tôi kính trọng, đã dệt nên bi kịch này. Ông nói ông làm vậy vì gia đình, vì muốn giữ hạnh phúc cho chúng tôi. Nhưng hạnh phúc gì khi tất cả đều là dối trá?
Tôi không biết phải làm gì tiếp theo. Nói sự thật với Linh ư? Cô bé sẽ sụp đổ. Giữ im lặng? Tôi không chắc mình đủ sức mang bí mật này cả đời. Chỉ biết rằng, từ hôm đó, mỗi lần nhìn Linh, tôi vừa yêu vừa đau, như thể trái tim bị xé làm đôi.