×
×

15 năm trước, tôi chỉ là một cậu học sinh nghèo ở tỉnh lẻ, lên Sài Gòn dự thi đại học

Tôi là Nam, 35 tuổi, hiện là giám đốc công nghệ của một công ty khởi nghiệp lớn ở TP.HCM. 15 năm trước, tôi chỉ là một cậu học sinh nghèo ở tỉnh lẻ, lên Sài Gòn dự thi đại học. Ngày đó, tôi không có tiền đi xe, phải cuốc bộ từ bến xe đến điểm thi. Một ông lão xe ôm tên Bình, khoảng 60 tuổi, thấy tôi mồ hôi nhễ nhại, đã dừng lại hỏi: “Cậu đi đâu mà vội thế?” Tôi kể, và ông chở tôi đến trường thi, không lấy một đồng. Ông còn cười: “Cố lên nhé, thi đậu thì nhớ quay lại cảm ơn tao!” Tôi cảm kích vô cùng, nhưng sau khi thi đậu, tôi mải mê học hành, rồi đi làm, quên mất ông lão.

Chiều nay, ngày 16 tháng 5 năm 2025, lúc 04:07 PM, tôi đang lái xe qua một con đường ở quận 3 thì thấy một ông lão xe ôm đang đứng dưới bóng cây, dáng vẻ khắc khổ. Tôi nhìn kỹ, và nhận ra đó chính là ông Bình – người từng chở tôi đi thi năm xưa. Ông già hơn nhiều, tóc bạc trắng, nhưng nụ cười hiền vẫn không đổi. Tôi dừng xe, bước xuống, xúc động gọi: “Bác Bình, bác còn nhớ cháu không? Cháu là Nam, cậu bé bác chở đi thi 15 năm trước đây!”

Ông Bình nhìn tôi, mắt sáng lên: “Ồ, cậu Nam! Nhớ chứ, cậu đậu đại học rồi, đúng không? Giờ trông cậu khác quá!” Tôi gật đầu, kể rằng nhờ ông giúp đỡ ngày đó, tôi đã tốt nghiệp, đi làm, và giờ là giám đốc công nghệ. Tôi mời ông lên xe, nói muốn đưa ông đi ăn để cảm ơn. Ông cười hiền: “Thôi, tao già rồi, không quen mấy chỗ sang trọng. Cậu thành công là tao vui rồi.”

Tôi khăng khăng, đưa ông đến một quán ăn gần đó. Nhưng chỉ 5 phút sau, khi ông Bình vừa ngồi xuống, tôi nhận được cuộc gọi từ trợ lý: “Anh Nam, đối tác lớn đến công ty, cần anh họp gấp!” Tôi hoảng hốt, vì đây là một hợp đồng quan trọng trị giá hàng triệu đô. Tôi nhìn ông Bình, lòng day dứt, nhưng rồi đứng dậy, nói: “Bác ơi, cháu có việc gấp, bác ăn đi nhé, cháu để lại ít tiền.” Tôi để lại 500 nghìn đồng trên bàn, rồi vội vã rời đi, không kịp nhìn thấy ánh mắt buồn của ông.

Trên đường đến công ty, tôi cảm thấy hổ thẹn. Ông Bình từng giúp tôi vô điều kiện, vậy mà tôi lại bỏ ông chỉ vì lợi ích cá nhân. Tôi quay xe lại quán ăn, nhưng ông đã đi. Người phục vụ nói: “Ông lão không lấy tiền, bảo rằng ông không cần tiền bố thí, chỉ muốn cậu ngồi lại trò chuyện.” Tôi sững sờ, chạy khắp khu vực tìm ông, nhưng không thấy.

Ngày hôm sau, tôi tìm đến khu vực ông hay đứng xe ôm, và biết được ông đang sống trong một căn nhà trọ tồi tàn, bị bệnh phổi vì làm việc ngoài đường quá lâu. Tôi đến thăm, quỳ xin lỗi: “Bác ơi, cháu sai rồi. Cháu không nên bỏ bác như vậy.” Ông Bình cười hiền: “Thôi, tao không giận. Cậu bận, tao hiểu mà.” Tôi quyết định bù đắp, đưa ông đi chữa bệnh, và hỗ trợ ông một khoản tiền để nghỉ ngơi tuổi già.

Câu chuyện về tôi và ông Bình lan trong khu phố, trở thành bài học về lòng biết ơn. Với tôi, ông Bình không chỉ là ân nhân, mà còn là người dạy tôi rằng, dù thành công đến đâu, đừng bao giờ quên những người đã giúp mình trên hành trình. Từ đó, tôi dành thời gian tìm lại những người từng giúp đỡ mình, để không bao giờ lặp lại sai lầm ấy.

Related Posts

Chúc mừng Tập đoàn Sơn Hải, dự án gần 600 tỷ đã về tay

Tập đoàn Sơn Hải “vượt mặt” Đèo Cả, trúng gói thầu hơn 545 tỷ tại cao tốc Hòa Bình – Mộc Châu, khởi công ngay tháng 7…

Tìm ra nguyên nhân khiến tiền điện tháng 6 tăng đột biến

Lý giải nguyên nhân tiền điện tăng cao, Tổng Công ty Điện lực TP Hà Nội (EVNHANOI) cho biết, trong tháng 6/2025, sản lượng điện bình quân…

Bạn gái từ chối lời cầu h:ô:n, nói thu nhập hơn 20 triệu của tôi chỉ đủ sống độc thân

Bạn gái từ chối lời cầu hôn, nói thu nhập hơn 20 triệu của tôi chỉ đủ sống độc thân, chỉ các cô chú 7x mới hạnh…

Đi chơi Hạ Long với cái gi;á quá ch;át: Gia đình 4 người lớn, 1 tr;ẻ e;m ăn bún hết 810.000 đồng, hóa ra tài xế được chủ quán chia hoa hồng nên đã…

Đến nhà hàng tại Hạ Long, chị Hà gọi 3 bát bún hải sản, 1 bánh cuốn và 1 bát cháo cho con 8 tháng tuổi. Tổng…

Xe đang dừng thì Đứa Trẻ bỗng Nhảy Lên Giữ Chặt Cần Gạt Nước Xe Hơi không cho di chuyển, người đàn ông cứ bất chấp lao đi nào ngờ 10 phút sau

Chiếc xe hơi đang chuẩn bị rời đi thì một đứa trẻ lao tới, bám chặt cần gạt nước, không cho xe chạy. Người đàn ông bực…

Đứa Trẻ 8 tu-ổi cứ Chạy dọc Cánh Đồng Đuổi Theo Chiếc Xe Chở Q-uan Tà-i, Lúc Gần theo Kịp thì bỗng qu;/an t;/ài văng khỏi xe

Buổi trưa mùa hè, cánh đồng làng vang tiếng kèn đám tang.Xe tang chở quan tài bà Phương – một người phụ nữ già sống cô độc…