Tôi, Hùng, sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng không phải là người thừa kế duy nhất. Bố tôi, ông Tuấn, là một doanh nhân thành đạt, sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ đồng từ công ty bất động sản. Ông có ba người con, nhưng tôi – đứa con trai út – luôn được ông yêu thương nhất. Tuy nhiên, tình yêu ấy không đủ để đảm bảo tôi được thừa hưởng toàn bộ gia sản. Anh chị tôi đều là những người tham vọng, sẵn sàng đấu đá để giành lấy phần hơn. Tôi biết, nếu không hành động, tôi sẽ chẳng còn gì.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi gặp Mai – cô gái tôi yêu say đắm. Mai không xinh đẹp lộng lẫy, nhưng cô ấy có nét dịu dàng, thông minh và trái tim ấm áp khiến tôi rung động. Chúng tôi quen nhau qua một người bạn chung, nhanh chóng yêu nhau sau vài lần gặp gỡ. Mai biết gia cảnh tôi, nhưng cô ấy không màng vật chất, chỉ muốn một tình yêu giản dị. Tôi từng nghĩ, chỉ cần có Mai, tôi chẳng cần gì hơn.
Nhưng cuộc đời không đơn giản như tôi tưởng. Một ngày, bố tôi gọi tôi vào phòng làm việc. Ông ngồi đó, tay cầm ly rượu, ánh mắt sắc lạnh. “Hùng, con đã 28 tuổi rồi, cũng đến lúc nghĩ cho tương lai. Anh chị con đều có chỗ đứng, còn con thì sao? Nếu con muốn thừa kế công ty, con phải chứng minh mình xứng đáng.” Tôi hỏi: “Con phải làm gì?” Ông cười nhạt, rồi nói: “Mai, cô gái con yêu, ta muốn con nhường cô ấy cho ta. Nếu con đồng ý, ta sẽ để lại toàn bộ tài sản cho con.”
Tôi sững sờ, tưởng mình nghe nhầm. “Bố nói gì vậy? Mai là người yêu con!” Ông gằn giọng: “Con nghĩ ta không biết sao? Ta đã gặp cô ấy, và ta thích cô ấy. Một người phụ nữ như vậy xứng đáng ở bên ta hơn là con – một thằng chưa đủ chín chắn. Đây là cơ hội của con, đừng để cảm xúc làm mờ lý trí.” Tôi run rẩy, đầu óc quay cuồng. Tôi yêu Mai, nhưng trăm tỷ đồng không phải con số nhỏ. Tôi nghĩ đến cảnh bị anh chị đè ép, trắng tay, sống lay lắt dưới cái bóng của họ. Và rồi, tôi gật đầu.
Tôi nói lời chia tay với Mai trong một buổi tối mưa. Cô ấy khóc, hỏi tôi lý do, nhưng tôi chỉ lạnh lùng đáp: “Anh không còn yêu em nữa.” Mai nhìn tôi, ánh mắt đau đớn, rồi bỏ đi mà không nói thêm lời nào. Tôi tự nhủ, đây là cái giá phải trả cho tương lai của mình. Sau đó, bố tôi nhanh chóng tiếp cận Mai. Ông dùng tiền bạc, sự ga lăng và quyền lực để kéo cô ấy về phía mình. Tôi cắn răng nhìn họ bên nhau, nghĩ rằng chỉ cần chờ bố qua đời, tôi sẽ có tất cả.
Nhưng tôi đã lầm. Một năm sau, bố tôi tổ chức đám cưới với Mai. Ngày cưới, tôi đứng trong góc, tim như vỡ vụn khi thấy cô ấy mặc váy trắng, tay trong tay với người tôi từng gọi là bố. Mai không nhìn tôi, nhưng ánh mắt cô lạnh lùng như dao cắt. Tôi tự an ủi rằng đây chỉ là tạm thời, rằng Mai rồi sẽ chán ông già gần 60 tuổi ấy. Nhưng sự thật lại phũ phàng hơn tôi tưởng.
Sau đám cưới, bố tôi thay đổi di chúc. Ông tuyên bố để lại toàn bộ tài sản cho Mai – người vợ mới của ông – thay vì tôi. Tôi bàng hoàng, chạy đến hỏi ông: “Bố đã hứa gì với con? Sao bố làm vậy?” Ông cười khẩy: “Con tưởng ta ngu sao? Ta biết con nhường Mai chỉ vì tiền. Một thằng không đủ bản lĩnh giữ người mình yêu thì không xứng đáng thừa kế cơ nghiệp của ta. Mai mới là người ta chọn, vì cô ấy thật lòng với ta, không như con.”
Tôi quay sang Mai, gào lên: “Em cố tình đúng không? Em trả thù tôi?” Mai nhìn tôi, giọng bình thản: “Hùng, anh nhường tôi cho bố anh vì tiền, thì tôi ở lại bên ông ấy cũng vì tiền. Nhưng khác anh, tôi không bán rẻ tình cảm của mình. Ông ấy yêu tôi thật lòng, còn anh thì không.” Lời nói của cô như nhát dao cuối cùng đâm vào tim tôi.
Tôi mất tất cả. Anh chị tôi cười vào mặt tôi, gọi tôi là thằng ngu bị bố lừa. Tôi không còn tài sản, không còn Mai, chỉ còn lại nỗi hối hận day dứt. Hóa ra, trong ván bài này, tôi không phải người chơi, mà là con cờ bị bố và Mai lợi dụng. Quyết định nhường người yêu để đổi lấy trăm tỷ đã đẩy tôi vào cảnh trắng tay, sống trong dằn vặt đến cuối đời. Tôi từng nghĩ mình thông minh, nhưng cuối cùng, trái đắng tôi nhận lại là cái giá quá đắt cho lòng tham và sự phản bội của chính mình.