Bà nhà tôi mất đúng vào ngày mùng Một. Trời không mưa, nhưng âm u như thể biết sắp có chuyện chẳng lành. Tang lễ chưa tròn ba ngày, năm thằng con trai đã thay nhau ngồi cạnh tôi bàn chuyện chia đất – cái lô đất vàng sát khu công nghiệp, nghe nói sắp được mở rộng đường lớn. Bọn nó mắt sáng như chó vớ được xương.
Tôi nhìn tụi nó – những thằng từng xưng anh em chí cốt, từng vỗ ngực vì gia phong – giờ ngồi bàn chia chác khi hương hồn mẹ chúng còn chưa nguội.
Tôi chỉ nói một câu:
“Đất thì mẹ chúng mày để lại, thôi chờ mẹ mày về báo mộng cái đã.”
Chúng nó phá lên cười:
“Thời buổi này còn tin mộng mị? Bố già rồi, nói gì bọn con chịu. Mẹ có về chắc cũng về giật tóc con dâu chứ hơi đâu mà chỉ lô đất.”
Tôi không nói thêm. Chỉ cười nhạt.
Tối hôm đó, tôi đóng cửa phòng, lấy cái hộp gỗ cũ dưới đáy tủ – thứ mà chỉ tôi và bà ấy biết. Trong đó là sổ đỏ, di chúc viết tay của bà ấy, bản photocopy tôi đã lén đi công chứng, và… một bức thư. Bà ấy viết:
“Ông à, nếu tôi đi trước, tôi biết mấy thằng con sẽ xâu xé nhau. Nhưng tôi chỉ muốn cái đất ấy thuộc về đứa xứng đáng nhất – con út mình. Nó nghèo nhất, thương bố mẹ nhất, chăm tôi đến ngày cuối đời. Ông làm sao thì làm… đừng để bọn nó chia chác. Tôi nhờ ông.”
Tôi đọc thư mà cay mắt. Rồi đêm ấy, tôi đi một bước mà tụi nó không ngờ tới.
Sáng hôm sau, tôi gọi tất cả về. Bọn nó tưởng tôi chuẩn bị chia phần. Mặt mũi phấn khởi, còn mang cả giấy bút, máy ghi âm. Tôi không nói nhiều, chỉ rút ra một tập hồ sơ và ném lên bàn:
“Đây là hợp đồng chuyển nhượng quyền sử dụng đất. Từ tôi – sang tên cho em út các con. Đã công chứng. Đã sang sổ. Giờ là của nó rồi. Coi như mẹ mày đã báo mộng.”
Căn phòng im bặt như có người chết thêm lần nữa. Thằng cả gằn giọng:
“Bố đùa kiểu gì đấy? Đất của mẹ, sao bố tự ý cho nó?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt nó:
“Tao không tự ý. Mẹ mày đã dặn. Tao chỉ làm đúng tâm nguyện bà ấy. Và nếu tụi mày không tin… thì cứ ra mộ mà hỏi.”
Tôi đứng dậy, bước ra khỏi căn nhà đang bắt đầu rạn vỡ bởi chính lòng tham. Mặt trời rọi lên, chiếu thẳng vào tấm sổ đỏ mới nằm trong tay thằng út – đứa suốt bao năm chẳng đòi hỏi gì.
Mẹ nó không báo mộng, nhưng dặn dò đủ rõ ràng từ lúc còn sống.