Trời u ám.
Cả làng Lộc Vượng rít gió dữ dội ngay từ sáng sớm. Đám giỗ 49 ngày của Vy, cô gái trẻ từng bị mẹ kế ép lấy chồng nước ngoài, vẫn được tổ chức tại căn nhà cấp 4 ven đồng. Dù mưa bão dọa tới, người thân vẫn cố làm cho đủ nghi lễ – coi như để linh hồn Vy được thanh thản mà đi.
Mâm cúng được bày giữa nhà. Khói nhang dày đặc như màn sương xám. Ai cũng lặng người nhớ lại đám cưới năm ấy – Vy nước mắt ngắn dài, mẹ kế đứng sau lưng thúc liên tục:
– “Mày lấy nó đi! Gửi tiền về, tao mới lo nổi cho thằng em mày học đại học!”
Chỉ hai năm sau, người ta nhận được hũ tro cốt.
Không ai rõ Vy mất ra sao.
Chồng cô báo rằng tai nạn giao thông, rồi lặng lẽ chuyển tiền về lo hậu sự.
Mẹ ruột Vy mất từ nhỏ, còn cha thì đã qua đời sau một cơn tai biến không lâu sau khi con gái đi lấy chồng.
Từ ngày Vy mất, mẹ kế – bà Hương – bỗng lui về kín tiếng, không hề hé nửa lời.
Buổi lễ 49 ngày vừa đến lúc khấn vái, thì gió gào thét nổi lên từng cơn. Mọi người còn đang nén hương thì bàn thờ bỗng rung bần bật.
Rồi lửa từ cây nhang giữa bát hương bùng lên dữ dội.
Không ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mâm cơm cúng lật nghiêng. Tấm di ảnh Vy chao đảo như muốn rơi xuống.
Một vật gì đó – nhỏ như mảnh giấy – văng ra khỏi bát hương, rơi xuống sàn nhà.
Cả nhà hoảng loạn. Người thì hắt nước, người thì vội chạy đi tìm khăn dập lửa.
Giữa khói nhang nghi ngút, bà Hương – mẹ kế của Vy – chợt đứng sững lại.
Ánh mắt bà dính chặt vào mẩu giấy nhỏ dưới đất, cháy xém một góc.
Bà run rẩy cúi xuống nhặt lấy.
Chỉ vài dòng ngắn ngủi, viết bằng bút bi xanh – chữ nghiêng nghiêng, nhưng quen thuộc:
“Nếu con chết, mẹ hãy giữ lại bản hợp đồng. Con không ký. Họ bán con.“
Bà Hương mặt tái mét, miệng lắp bắp không thành tiếng.
Không ai hiểu gì. Nhưng chỉ vài phút sau, bà quăng tờ giấy lại, vội vàng chạy ra cửa sau, leo lên chiếc xe đạp cũ, biến mất khỏi làng như ma đuổi.
Mọi người xúm lại xem mẩu giấy. Là chữ của Vy.
Ở mặt sau còn ghi thêm một dòng nguệch ngoạc khác:
“Cô ta giả mạo chữ ký, lấy 200 triệu. Con bị nhốt, không hề kết hôn tự nguyện.“
Tin lan nhanh như gió.
Một người họ hàng nhớ lại: chính bà Hương từng năn nỉ một ông môi giới dẫn Vy đi “kết hôn xuất khẩu”, được hứa trả tiền hoa hồng 20%.
Không ngờ sau đó Vy bị ép vào nhà chứa suốt 6 tháng, rồi tự tử.
Người chồng từng làm giấy bảo lãnh bị bắt vì liên quan đến đường dây buôn người – nhưng ở quê, không ai biết.
Mẩu giấy kia là thứ Vy giấu trong áo lót, được nhét vào chiếc hộp gỗ nhỏ bà Hương đặt lên bát hương “cho đủ lễ”.
Không ai ngờ ngọn lửa bùng lên lại làm lộ tất cả.
Hai ngày sau, công an đến nhà.
Người dân báo tin bà Hương bỏ trốn.
Chỉ để lại hai chiếc vali rỗng và một sổ tiết kiệm không tên.
Tấm ảnh Vy được đặt lại lên bàn thờ, nghiêm trang. Không ai dám cười đùa, bàn tán nữa.
Một cô gái lặng lẽ bị bán, bị dồn đến đường cùng…
Và đã tự mình để lại lời nói cuối cùng – ngay trong chính ngày 49 tưởng như yên bình.
Câu chuyện kết lại bằng ánh mắt đỏ hoe của cậu em trai Vy – người từng được hưởng khoản tiền học từ cái giá chị mình bị bán đi.
Cậu quỳ xuống trước di ảnh, bật khóc:
– “Chị ơi… Em xin lỗi… Chị tha cho mẹ… và cả em…”
Bên ngoài, mưa vẫn rơi – nhưng trong lòng mỗi người, đã có thứ nhói lên… như một tiếng sét muộn màng.