Mưa rơi tầm tã, từng giọt nước lạnh buốt quất vào mặt như những mũi kim. Tôi, một công nhân vệ sinh, lê bước trên con đường ngập nước, chiếc áo mưa rẻ tiền đã rách tươm từ tuần trước. Hôm nay là thứ Tư, ngày mà tôi phải dọn dẹp khu phố này, một khu dân cư sang trọng với những ngôi nhà mái ngói đỏ au và hàng rào trắng tinh. Người ta ở đây không thích nhìn thấy rác, và càng không thích nhìn thấy những người như tôi.
Tôi ướt nhẹp từ đầu đến chân, đôi giày vải sũng nước kêu lép nhép mỗi bước đi. Đẩy chiếc xe rác nặng trịch qua mấy con hẻm, tôi quyết định dừng lại nghỉ một chút dưới tán cây bàng già. Chỉ cần năm phút thôi, để thở, để lấp cái bụng đang réo sôi. Tôi lục túi nylon, lôi ra một chiếc bánh cadé – món quà nhỏ của chị bán hàng rong tặng tôi hôm qua vì “thấy em cực quá”. Bánh mềm, thơm lừng, lớp kem béo ngậy tan trên đầu lưỡi. Tôi cắn một miếng, nhắm mắt, cảm giác như cả thế giới bớt khắc nghiệt trong khoảnh khắc ấy.
Đang nhai dở miếng thứ hai, tôi giật mình vì tiếng quát từ xa:
“Này, anh kia! Làm cái gì mà đậu xe trước nhà tôi thế? Rác rưởi lung tung, dọn đi ngay!”
Tôi quay lại, thấy một người đàn ông trung niên, áo sơ mi trắng phẳng phiu, đứng dưới ô che mưa trước cổng một ngôi nhà lớn. Ông ta chỉ tay vào chiếc xe máy cà tàng của tôi, đậu cách cổng nhà ông vài mét, và đống túi rác tôi vừa gom tạm bên lề đường. Mặt ông ta đỏ gay, như thể tôi vừa xúc phạm cả dòng họ nhà ông.
Tôi vội vàng nuốt miếng bánh, chút kem dính trên môi chưa kịp lau. “Dạ, dạ, tôi dọn ngay đây ạ!” – tôi nói, tay luống cuống nhét cái bánh còn dang dở vào cốp xe. Mưa vẫn rơi, nước chảy thành dòng trên mặt đường, thấm vào cả cốp xe khi tôi đóng vội. Tôi kéo chiếc xe máy ra xa, rồi quay lại gom đống rác, mặc cho ông chủ nhà đứng đó nhìn chằm chằm, tay khoanh trước ngực.
“Dọn cho sạch vào, đừng để bừa bãi thế nữa!” – ông ta quát thêm một câu trước khi quay vào nhà, đóng sầm cửa. Tôi thở dài, lầm lũi làm việc dưới mưa, lòng tự nhủ: “Thôi, quen rồi. Ngày nào chả thế.”
Nhưng hôm đó không phải một ngày bình thường.
Tối về, tôi mệt lử, quần áo vẫn ẩm ướt. Ngồi trong căn phòng trọ chật chội, tôi mở cốp xe lấy cái bánh cadé ra, định ăn nốt cho đỡ tiếc. Nhưng khi cầm bánh lên, tôi sững người. Bên dưới lớp giấy gói, dính chặt vào phần bánh bị ướt mưa, là một tờ giấy nhỏ, gấp tư. Tôi tò mò mở ra, nghĩ có khi chị bán rong viết lời chúc gì đó.
Nhưng không. Đó là một tờ vé số, đã nhàu nhĩ, ướt một góc. Tôi cau mày, tự hỏi nó từ đâu ra. Tôi nhớ rõ ràng mình không mua vé số, cũng chẳng ai đưa. Có lẽ nó lẫn vào túi nylon khi chị bán rong đưa bánh? Hay ai đó vô tình làm rơi, và nó dính vào bánh trong cốp xe lúc mưa?
Tôi bật cười, nghĩ bụng: “Thôi, coi như trò đùa của trời.” Tiện tay, tôi mở điện thoại, tra kết quả xổ số tối đó cho vui. Đài miền Nam, ngày thứ Tư. Tôi đọc từng con số trên tờ vé, so với kết quả trên màn hình.
Tim tôi như ngừng đập.
Sáu con số. Trúng hết. Giải đặc biệt. Hai mươi tỷ đồng.
Tôi ngồi đó, tay run run cầm tờ vé số, cái bánh cadé rơi xuống sàn. Mưa vẫn gõ đều trên mái tôn ngoài kia, nhưng trong đầu tôi, mọi thứ bỗng sáng rực. Người đàn ông quát tôi sáng nay, đống rác, chiếc xe máy cà tàng, cả những ngày tháng lầm lũi – tất cả như thuộc về một cuộc đời khác.
Và rồi, tôi cười lớn. Có lẽ tôi nên cảm ơn ông chủ nhà đó. Nếu ông ta không đuổi tôi đi, nếu tôi không vội nhét cái bánh vào cốp xe dưới mưa, tờ vé số ấy đã chẳng bao giờ đến tay tôi.