Trưa hè oi ả, thằng bé Hào mới 12 tuổi, chân đất, người gầy rộc, mặt đỏ bừng vì chạy nắng. Nó đang đạp chiếc xe đạp cũ mèm, xích kêu lạch cạch, bám đuổi theo chiếc xe buýt tuyến 43 – chuyến cuối cùng rời bến lúc trưa – đang từ từ rẽ vào đường cao tốc.
Nó gào lên trong hơi thở đứt quãng:
– Dừng lại! Bác ơi, chờ cháu với! Trên xe… mẹ cháu…!
Không ai nghe.
Tài xế vẫn nhìn thẳng. Hành khách bên trong ngoái lại nhìn cậu bé nhỏ thó qua cửa kính, ánh mắt tò mò rồi thờ ơ quay đi. Một cô gái rút điện thoại ra quay clip cười cợt:
– Tội nghiệp, chắc chạy nhầm tuyến.
Rồi xe buýt rẽ ngoặt, biến mất sau khúc cua cao tốc.
Hào ngã khuỵu bên vệ đường, chân trầy xước, mồ hôi và nước mắt chảy dài. Nó gào lên một lần cuối:
– Mẹ ơi, đừng đi chuyến đó!
Giọng lạc hẳn. Không ai nghe thấy.
10 phút sau.
Trên bản tin khẩn buổi chiều, các kênh truyền hình địa phương đồng loạt đưa tin:
“Tai nạn nghiêm trọng trên cao tốc 1A: Xe buýt tuyến 43 bất ngờ mất lái, lao xuống vực. Tất cả hành khách… không ai sống sót.”
Người ta kể, một trong các thi thể được nhận dạng sớm nhất là một người phụ nữ mặc áo hoa xanh, tay vẫn ôm khư khư một túi vải cũ, trong đó là mấy bức tranh trẻ con vẽ bằng bút sáp màu và lá thư học trò với nét chữ nguệch ngoạc:
“Mẹ ơi, đừng đi chuyến đó. Con có chuyện muốn nói…”
Nhưng muộn rồi.
Mấy hôm sau, có người tài xế lái xe đêm qua đoạn đường đó… cứ đến đúng khúc cua, gương chiếu hậu lại hiện bóng một cậu bé đạp xe đạp cũ, gào lên trong lặng câm:
– Dừng lại! Mẹ cháu trên xe!