Ở cái làng Bình Ngãi, có một tiệm hớt tóc cũ kỹ nằm ngay đầu chợ – “Tiệm tóc ông Dậu”. Bảng hiệu đã bạc màu nắng mưa, ghế ngồi phủ bụi, cửa sắt đóng kín mít từ năm này sang năm khác.
Ông Dậu, chủ tiệm, là trưởng làng đã nghỉ hưu, sống một mình. Ngày ngày đạp xe đi đâu chẳng ai rõ, có khi cả tuần chẳng thấy bóng dáng. Thế nhưng… người trong làng rỉ tai nhau về một chuyện lạ:
“Ban đêm, tao thấy có người ra vô tiệm ông Dậu à nha!”
“Mày xạo!”
“Không tin thì đứng ở ngã ba lúc 2-3 giờ sáng mà coi!”
Ban đầu chẳng ai tin. Nhưng rồi… một chị bán bánh mì khuya bắt đầu kể cũng thấy mấy người lạ hoắc, đầu đội nón lưỡi trai, đi vào tiệm tóc, mà cửa thì vẫn đóng.
Một ông chạy xe ôm đêm bảo:
“Tui từng thấy ánh đèn le lói trong đó lúc 3h sáng. Rồi có người đội mũ bảo hiểm đi ra, tóc mới cắt luôn!”
Mọi người bán tín bán nghi. Có người nói ông Dậu lén mở tiệm cho mấy thành phần “ngoài luồng”. Có người thì đồn bậy đồn bạ kiểu “chắc hồi trẻ ông theo đạo gì kỳ kỳ”… Thậm chí có người chọc là “tiệm tóc âm phủ”.
Rồi một đêm, chuyện vượt quá kỳ quặc.
Nhà chị Lệ – hàng xóm sát vách ông Dậu – bị mất gà liên tục, nên quyết định lắp camera an ninh hướng ra phía sân, vô tình quét luôn cửa tiệm tóc.
Sáng hôm sau, chị bật camera tua nhanh lại xem.
Đến đoạn khoảng 2 giờ 37 phút sáng, một bóng người bước ra từ hẻm, tiến về tiệm tóc. Tay không, không xe. Khi tới nơi, cánh cửa sắt – vốn khoá kín suốt ngày – tự động hé mở một khe vừa đủ người chui vào.
Khoảng 10 phút sau… người đó đi ra, tóc cắt gọn gàng, sờ gáy còn thấy vụn tóc dính.
Chị Lệ nổi hết da gà. Không có ma. Không ảo ảnh. Nhưng cửa đó không ai mở bằng tay. Mà từ bên trong, nó “biết” có khách.
Tin lan ra cả làng. Cô chủ quán cà phê gần đó cũng kể từng thấy 3 người trong một đêm bước vào và ra đúng kiểu như nhau, nhưng không ai trong làng biết họ là ai. Dân địa phương không ai dám lại gần ban đêm.
Cho đến một hôm, ông Dậu bất ngờ… mất.
Người ta tìm thấy ông nằm gục trong tiệm, vẫn mặc áo sơ mi trắng, kéo nửa người lên chiếc ghế hớt tóc cũ kỹ. Trong tay ông là… một sổ tay chi chít tên tuổi – toàn người lạ hoắc, đi kèm ngày giờ.
Trang cuối cùng viết nguệch ngoạc:
“Mỗi người đều cần một lần tự nhìn lại bản thân mình – trước khi sáng mai đến muộn.”
Sau đám tang, con trai ông Dậu về làng, mở cửa tiệm lần đầu tiên sau nhiều năm. Người làng ùa đến xem.
Họ ngỡ ngàng khi phát hiện trong phòng có lắp một hệ thống camera nội soi khuôn mặt, đèn cảm biến, máy cạo tự động cũ kỹ nhưng vẫn hoạt động. Cả gian phòng như một cái phòng chiếu phim cá nhân thu nhỏ.
Mỗi người bước vào, ngồi lên ghế… là màn hình trước mặt sẽ bật lên một đoạn video cắt ghép từ camera công cộng, trích xuất mạng xã hội, chiếu lại những hành động, biểu cảm, lời nói mà người đó từng làm – những gì họ không muốn ai nhìn thấy.
Và sau khi đoạn chiếu kết thúc, máy tự động cắt tóc, in một mảnh giấy nhỏ ghi dòng chữ:
“Bạn đã thấy mình rõ hơn chưa?”
Hóa ra, ông Dậu – người từng làm trưởng làng nghiêm khắc, từng được đào tạo ngành tâm lý và kỹ thuật điện tử thời trẻ – dành những năm cuối đời để “cắt tóc” cho những kẻ vô danh, những người đi đêm, những kẻ cần một góc riêng để soi lại chính mình mà không sợ bị phán xét.
Tiệm hớt tóc ấy không để ai quay lại, vì một lần là đủ – nếu bạn thực sự dám nhìn.