×
×

Bố chồng luôn miệng ch;/ê con dâu lười biếng dù tôi quần quật cơm nước cả ngày cho ông qua lại với cô hàng xóm, không nhịn được nữa tôi gọi cả họ hàng đến mời mâm cơm thật thịnh soạn

Tôi lấy chồng được 4 năm, về làm dâu trong gia đình 3 thế hệ. Mẹ chồng mất sớm, bố chồng – ông Dư – là người đứng đầu họ, tính tình hà khắc, lời nói luôn như dao cứa, đặc biệt là với tôi.

Từ ngày về làm dâu, tôi quần quật cơm nước, giặt giũ, lo từng bữa ăn đến giấc ngủ cho ông, không nề hà một việc gì. Vậy mà mồm ông lúc nào cũng chê bai tôi lười biếng, hỗn láo, ăn bám.

“Đàn bà con gái mà chậm chạp vậy thì sớm muộn gì chồng cũng chán.”

Câu nói đó tôi đã nghe đến chai sạn, nhưng nỗi đau không nằm ở lời nói – mà là ở ánh mắt khinh bỉ của ông dành cho tôi mỗi lần tôi bê mâm cơm lên.


Tôi chịu đựng, cho đến khi bắt đầu nhận ra…
Ông rất hay “lượn qua lượn lại” nhà bà Hường hàng xóm góa chồng.

Ban đầu tôi nghĩ họ hàng xóm trò chuyện bình thường, nhưng rồi những lần ông lén bỏ cơm nhà, lỉnh kỉnh xách đồ ăn về, thậm chí còn thấy ông thay quần áo thơm phức mỗi khi “đi dạo”… Tôi bắt đầu ghim lại tất cả.


Đỉnh điểm là hôm đó, ông đập mạnh đũa xuống bàn:

“Cô coi lại mình đi! Gái có chồng mà để nhà cửa như chuồng lợn, chồng đi sớm về khuya cũng phải!”

Cả chồng tôi cũng im lặng, né tránh ánh mắt tôi. Tôi hiểu, đã đến lúc phải kết thúc tất cả.


3 ngày sau, tôi âm thầm gửi thiệp mời cho toàn bộ họ hàng bên nội, lấy cớ “cảm ơn sau đám giỗ mẹ chồng” – thực chất là bữa tiệc cuối cùng tôi chuẩn bị trong căn nhà này.

Tôi nấu một mâm cơm thịnh soạn, gà luộc, cá kho, thịt đông, canh măng, xôi gấc đỏ như son – đúng kiểu ông Dư thích nhất.

Khi mọi người nâng chén, tôi đứng dậy, nhẹ nhàng đặt xuống giữa mâm… một xấp ảnh và bản ghi âm.


Đó là ảnh chụp ông Dư tay trong tay với bà Hường, ảnh ông đang ngủ gật trong nhà bà ấy, và đoạn ghi âm ông kể với bạn già rằng tôi “là con dâu ăn hại, nhịn cho sống để làm osin miễn phí”.

“Con xin lỗi cả họ phải chứng kiến cảnh này, nhưng hôm nay con không chịu nhục nữa.
Con đã nuốt hết 4 năm, nhưng giờ xin phép được trả đủ.”

“Còn đây là tờ đơn con đã gửi cho toà – đơn xin ly hôn.
Căn nhà này đứng tên con từ lúc cưới, bố mẹ chồng chưa từng góp một đồng nào xây dựng, nên kể từ mai – ai không sống đàng hoàng, mời ra khỏi nhà.


Cả họ chết lặng. Ông Dư đỏ mặt tía tai, quát lớn rồi đập mâm cơm bỏ đi, nhưng sáng hôm sau, ông thu dọn đồ đạc, rời khỏi làng.

Từ đó đến nay không ai còn thấy ông quay lại.


Tôi không tự hào khi phải bày ra mâm cơm “bẽ mặt”, nhưng tôi biết – phụ nữ chỉ nên nhẫn nhịn khi còn được tôn trọng.

Còn khi người ta chà đạp lên lòng tự trọng của mình, thì im lặng chính là tiếp tay cho bất công.

Mâm cơm đó… là mâm cơm giải thoát.

Related Posts

Chia buồn với người dân Vĩnh Long: Thu giữ gạo thơm lài g:iả, vừa nấu đã cháy thành than

Chia buồn với người dân Vĩnh Long: Thu giữ gạo thơm lài giả, vừa nấu đã cháy thành than Từ phản ánh của người dân về nghi…

Giá vàng hôm nay 10-6: B:ẬT TĂNG không đỡ nổi, ĐẾN MỨC NÀY thì KHÔNG DÁM TIN

 Giá vàng hôm nay phục hồi sau 2 phiên suy yếu, được hỗ trợ bởi đồng USD và các cuộc đàm phán thương mại Mỹ – Trung…

Thu giữ 2.000 chai nước mắm mang hiệu Nam Ngư, ôi trời ơi ăn mấy chục năm nay rồi

Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về kinh tế và chức vụ (PC 46, Công an Nghệ An) đã bắt quả tang Nguyễn Như Minh (SN…

“Đào ơi… giúp tôi… dưới này lạnh lắm…”, giọng nói ấy cứ lặp đi lặp lại, khiến Đào mất ngủ triền miên

Làng Hàn Canh, một vùng quê yên bình nằm nép mình bên dòng sông Tô Lịch, từ lâu đã nổi tiếng với những câu chuyện tâm linh…

Gia thế của diễn viên Ngân Hòa đang gây tranh c:ã:i

Những tranh cãi xoay quanh diễn viên Ngân Hòa vẫn chưa có hồi kết: Người thì nói giàu có tiếng, người thì nói gia đình không trọn…

“Ừ, tôi giữ con. Nhưng đó là lựa chọn của tôi, không liên quan đến anh.”

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi và Hương – người yêu cũ – chia tay. Năm ấy, tôi 20 tuổi, còn cô ấy 18. Chúng…