Mẹ tôi, một người phụ nữ tần tảo, đã dành cả đời để chắt chiu từng đồng, từng cắc. Bà cẩn thận gói ghém số tiền tiết kiệm trong một tài khoản ngân hàng, mơ ước một ngày sẽ dùng nó để mua một căn nhà nhỏ cho cả gia đình. Nhưng rồi, một buổi chiều mưa tầm tã, mẹ trở về nhà với gương mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe. Bà run rẩy kể rằng đã bị lừa đảo. Một cú điện thoại từ một “nhân viên ngân hàng” đã đánh cắp toàn bộ số tiền – mười năm tích cóp, bao nhiêu mồ hôi và nước mắt, giờ tan biến.
Tôi ngồi bên mẹ, bất lực nhìn bà khóc nức nở. Tiếng nấc của bà như cứa vào tim tôi. Bố tôi, người vốn ít nói, chỉ ngồi im lặng ở góc phòng, tay cầm điếu thuốc chưa châm, mắt nhìn xa xăm. Mẹ quay sang bố, giọng nghẹn ngào: “Anh ơi, tiền của chúng ta… mất hết rồi… Em phải làm sao đây?” Bố tôi ngẩng lên, ánh mắt bình thản đến lạ. Ông chỉ nói một câu, giọng đều đều: “Mất rồi thì thôi, em đừng khóc nữa.”
Câu nói ấy như một nhát dao. Mẹ tôi sững sờ, nước mắt ngừng rơi trong khoảnh khắc, nhưng rồi bà bật khóc to hơn, ôm mặt gào lên: “Anh nói gì vậy? Đó là tất cả những gì chúng ta có! Anh không quan tâm sao?” Tôi cũng sốc, không hiểu sao bố có thể lạnh lùng đến thế. Ông không nói thêm gì, chỉ đứng dậy, bước ra ngoài hiên, để lại mẹ tôi trong nỗi đau chồng chất.
Những ngày sau đó, không khí trong nhà nặng nề như chì. Mẹ gần như không nói chuyện với bố, còn bố thì vẫn lặng lẽ như mọi ngày, đi làm, về nhà, ăn cơm, rồi lại ra hiên ngồi hút thuốc. Tôi giận bố, nghĩ ông vô tâm, nhưng cũng không dám hỏi. Cho đến một tối, khi mẹ đã ngủ, bố gọi tôi ra ngoài hiên. Ông đưa tôi một chiếc hộp nhỏ, cũ kỹ, bên trong là một xấp giấy tờ. “Con giữ cái này,” ông nói, giọng trầm. “Đừng nói với mẹ.”
Tôi mở ra xem. Đó là giấy tờ một căn nhà – đúng kiểu căn nhà mẹ từng mơ ước, nằm ở ngoại ô, nhỏ nhắn nhưng ấm cúng. Tôi ngỡ ngàng nhìn bố. Ông thở dài, kể rằng nhiều năm trước, ông đã âm thầm chuyển một phần tiền tiết kiệm sang một tài khoản khác, đứng tên ông, để đề phòng những rủi ro. “Mẹ con cẩn thận, nhưng quá tin người. Anh sợ một ngày chuyện như thế này sẽ xảy ra. Căn nhà này… là anh giữ cho mẹ con.”
Tôi chết lặng. Hóa ra câu nói lạnh lùng của bố không phải vô tâm. Ông đã cố tình để mẹ nghĩ ông không quan tâm, để bà không hy vọng hão huyền về số tiền đã mất, trong khi ông âm thầm chuẩn bị một món quà lớn hơn – một mái ấm thực sự. “Đừng nói với mẹ vội,” bố dặn. “Chờ đến sinh nhật mẹ, anh sẽ đưa cả nhà đến xem nhà. Coi như… một bất ngờ.”
Tôi gật đầu, nước mắt chực trào. Bố tôi, người đàn ông ít nói, hóa ra lại là người giữ bí mật lớn nhất, và tình yêu của ông dành cho mẹ tôi sâu sắc hơn bất kỳ lời nói nào có thể diễn tả.