Bà Tư – 80 tuổi, sống ở quê – là trụ cột của một đại gia đình ba đời. Tuy tuổi đã cao nhưng minh mẫn, tài sản thì không nhỏ: 4 căn nhà mặt phố, hơn 2.000m² đất, và vài sổ tiết kiệm gửi ngân hàng.
Bình thường, con cháu chẳng mấy ai đoái hoài. Nhưng đến sinh nhật 80 của bà, cả dòng họ bỗng kéo về nườm nượp: tổ chức lễ mừng thọ rình rang, trang trí cổng chào, thuê cả đội múa lân.
Ai cũng tay bắt mặt mừng, gọi “má”, “bà nội”, “ngoại yêu” ngọt xớt.
Trên sân khấu, cháu đích tôn nâng ly:
“Con cháu mừng thọ má sống lâu trăm tuổi, tụi con nguyện hiếu kính suốt đời!”
Nhưng… chưa đến 24 tiếng sau.
Khi khách khứa vừa tan, bánh trái vừa nguội, một nhóm con cháu liền kéo tới, cầm theo một tờ giấy, nài nỉ bà ký tên.
“Má ký đi, con làm giấy để đứng tên lo cho má sau này, có gì còn tiện quản lý đất đai…”
“Bà ký sớm rồi nghỉ ngơi, đừng lo nghĩ nhiều nữa, tụi con lo hết rồi mà.”
Bà Tư không nói gì, chỉ cười khẽ. Rồi lặng lẽ lấy điện thoại, gọi người làm chuẩn bị mâm cơm… mời toàn bộ họ hàng tới nhà gấp.
Chiều hôm đó, giữa gian nhà chính – nơi hôm qua vừa tổ chức mừng thọ – bà Tư đứng lên giữa hàng ghế xếp nghiêm trang. Giọng bà vẫn đanh thép, ánh mắt sáng quắc:
“Hôm qua tụi bây tổ chức tiệc rình rang, miệng hô hiếu kính.
Hôm nay kéo tới dụ bà ký sang tên hết tài sản.Vậy thì bà cũng xin tuyên bố rõ:
Toàn bộ nhà đất, sổ tiết kiệm, bà đã âm thầm làm di chúc – để lại 100% cho Hội Từ Thiện và nuôi trẻ mồ côi.
Vì chính tụi nhỏ đó, tuy không máu mủ ruột rà, nhưng mỗi tháng đều gửi thư hỏi thăm bà, vẽ tặng tranh, có đứa còn xin nghỉ học để về chăm bà lúc trái gió trở trời.”*
Cả nhà câm lặng. Có người đứng không vững, có người bật khóc – nhưng chẳng ai dám phản bác.
Bà Tư quay lưng đi, không nhìn lại, để lại một câu cuối:
“Tiệc hôm qua coi như là tiễn biệt lòng tham của các người.
Còn tình thân? Hôm nay tôi đem đi chôn rồi.”
Câu chuyện ấy nhanh chóng lan khắp làng.
Bà Tư trở thành biểu tượng của một bài học:
Đừng thử lòng người bằng mừng thọ… nếu trong lòng chỉ chực chờ chia chác!