×

Liệu lòng tốt có còn giá trị ở một nơi mà người ta chỉ nhìn nhau qua lăng kính tiền bạc và địa vị?

Dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa Sài Gòn, bác Tâm, một người lái xe ôm đã ngoài năm mươi, vẫn kiên nhẫn đạp xe qua những con đường tấp nập. Bác không phải là người giàu có, nhưng nụ cười hiền hậu và tấm lòng thật thà luôn khiến những vị khách quen yêu mến. Sáng nay, như mọi ngày, bác dừng xe bên vỉa hè đường Nguyễn Huệ để chờ khách. Trong lúc nghỉ ngơi, bác vô tình nhìn thấy một chiếc ví da màu hồng phấn nằm lẻ loi dưới gốc cây bàng.

Bác Tâm nhặt chiếc ví lên, tò mò mở ra xem. Bên trong là một xấp tiền mặt dày cộp, vài tấm thẻ ngân hàng lấp lánh và một chiếc chứng minh nhân dân. Bác chăm chú nhìn tấm ảnh trên chứng minh. Cô gái trong ảnh có gương mặt xinh xắn, đôi mắt sáng, tên là Nguyễn Ngọc Linh, sinh năm 2000. Địa chỉ ghi trên chứng minh là một khu biệt thự cao cấp ở quận 7, nơi mà bác Tâm chỉ từng nghe kể là “chỗ của giới nhà giàu”.

Không suy nghĩ nhiều, bác Tâm quyết định mang ví đến tận nơi trả lại. “Mất ví chắc cô bé lo lắm,” bác lẩm bẩm, vừa đạp xe vừa nghĩ đến cảnh cô gái trẻ mừng rỡ khi nhận lại đồ. Đường đến quận 7 không gần, nhưng bác không nề hà. Với bác, làm việc tốt là niềm vui lớn nhất.

Sau gần một giờ đạp xe dưới cái nắng như đổ lửa, bác Tâm dừng lại trước cổng một căn biệt thự sang trọng. Căn nhà trông như một lâu đài, với hàng rào sắt cao vút, camera khắp nơi và khu vườn xanh mướt phía sau cánh cổng. Bác Tâm lau mồ hôi trên trán, chỉnh lại chiếc áo phông bạc màu, rồi rụt rè tiến đến bấm chuông.

Một người bảo vệ cao lớn, mặc đồng phục xanh đậm, bước ra. Anh ta nhìn bác Tâm từ đầu đến chân, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Chuyện gì?” anh ta hỏi, giọng lạnh lùng.

Bác Tâm mỉm cười, giơ chiếc ví lên. “Tôi nhặt được cái ví này ở đường Nguyễn Huệ, thấy địa chỉ ghi ở đây nên mang đến trả lại. Cô bé tên Nguyễn Ngọc Linh, chắc là con gái chủ nhà.”

Người bảo vệ nhíu mày, không nhận lấy chiếc ví mà khoanh tay trước ngực. “Ông nhặt được ở đâu? Sao biết là của cô Linh? Mà ông là ai, làm gì mà có mặt ở đây?” Những câu hỏi dồn dập khiến bác Tâm hơi lúng túng.

“Tôi là xe ôm, nhặt được ở vỉa hè thôi. Tôi nghĩ cô bé mất ví chắc lo lắm, nên mang đến đây trả. Trong ví có chứng minh, tôi không lấy gì đâu, anh kiểm tra đi,” bác Tâm giải thích, vẫn giữ giọng ôn tồn.

Nhưng người bảo vệ không hề thay đổi thái độ. Anh ta bước tới, nhìn bác Tâm như thể đang nhìn một kẻ gian. “Ông nghĩ tui tin à? Nhặt được ví của người giàu rồi mang đến đây, ai biết ông có ý đồ gì? Hay là ông lấy trộm rồi giả vờ trả lại để kiếm cớ vào nhà?”

Bác Tâm sững sờ. Câu nói của người bảo vệ như một nhát dao đâm vào lòng tự trọng của bác. Cả đời bác sống ngay thẳng, chưa từng lấy của ai một đồng, vậy mà giờ đây lại bị nghi ngờ như kẻ trộm. “Anh… anh nói gì vậy? Tôi chỉ muốn làm việc tốt thôi,” bác lắp bắp, tay run run cầm chiếc ví.

Người bảo vệ hừ lạnh. “Làm việc tốt? Ông nhìn lại mình đi, áo rách thế kia mà đòi vào khu này? Tui thấy nhiều người như ông rồi, giả vờ tử tế để moi tiền. Đưa ví đây, tui sẽ chuyển lại cô Linh. Ông đi đi, đừng lảng vảng ở đây nữa.”

Bác Tâm đứng như chết lặng. Bác muốn giải thích, muốn nói rằng bác không cần tiền, không cần cảm ơn, chỉ muốn trả lại đúng người. Nhưng nhìn ánh mắt khinh miệt của người bảo vệ, bác bỗng thấy cổ họng nghẹn lại. Bao nhiêu niềm vui khi nghĩ đến việc làm tốt bỗng tan biến, thay vào đó là cảm giác tủi thân và bất lực.

Cuối cùng, bác lặng lẽ đặt chiếc ví xuống trước cổng, không nói thêm lời nào. Bác quay lưng, bước đi, đôi chân nặng trĩu. Người bảo vệ nhặt chiếc ví lên, lắc đầu rồi quay vào trong, không hề nhìn theo bóng lưng bác Tâm đang xa dần.

Trên đường về, bác Tâm không còn cười nữa. Bác đạp xe chậm rãi, ánh mắt đượm buồn. Bác tự hỏi, liệu lòng tốt có còn giá trị ở một nơi mà người ta chỉ nhìn nhau qua lăng kính tiền bạc và địa vị? Nhưng rồi, bác thở dài, tự nhủ: “Thôi, miễn là cô bé nhận lại được ví. Mình làm đúng lương tâm là được.”

Câu chuyện khép lại với hình ảnh bác Tâm đạp xe khuất dần trong dòng người tấp nập, mang theo một vết thương lòng mà chẳng ai hay biết. Còn chiếc ví hồng phấn, nó đã trở về đúng nơi, nhưng câu chuyện về lòng tốt của bác Tâm thì mãi mãi bị bỏ quên trước cánh cổng biệt thự lạnh lẽo ấy.

Related Posts

Thấy các đầu số này nháy máy 3s rồi tắt, phải làm ngay thao tác này để tránh bị luadao ch/iếm đoạt tài sản

Đối tượng liên tục gọi vào số điện thoại của người dân, nhưng cuộc gọi chỉ kéo dài chừng 3 giây rồi tắt. Công an cảnh báo…

Mẹ Quý Bình không kìm nổi mà khóc nức nở trước kết quả xét nghiệm của cháu nội

Diễn viên Quý Bình từng có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc bên doanh nhân Ngọc Tiền. Từ khi kết hôn, cặp vợ chồng cùng nhau đồng…

Mãn nhãn hình ảnh 5000 người tập luyện diễu binh 30/4

Ngày 30/4, TPHCM sẽ tổ chức lễ diễu binh, diễu hành cấp quốc gia kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước(30/4/1975-30/4/2025)….

Bao lâu năm mất tích, bé gái tìm thấy bố của mình, phản ứng của mẹ mới là điều đáng nói

Sáng chủ nhật, trời trong xanh, gió mát lành. Linh, một cô bé 10 tuổi, tung tăng bước đi trên con đường làng quen thuộc. Mẹ bảo…

Ông lão đại gia cho tiền đứa bé ăn xin thì phát hiện ra 2 cậu bé giống y hệt mình, ông đón hết về nhà xét nghiệm ADN thì b/ẽ bà;;ng phát hiện ra

Ông Tâm, một đại gia nổi tiếng trong ngành bất động sản, từng có một cuộc sống tưởng chừng viên mãn với người vợ xinh đẹp và…

Hiệu vàng xảy ra hiện tượng chưa từng có

Nhiều người sốt ruột khi xếp hàng chờ bán vàng vì sợ giá vàng biến động. Ngày 11/4/2025, Tạp chí Người đưa tin đã đăng tải bài…