Tàu SE7 rời ga Sài Gòn vào lúc 6h sáng, băng qua những cánh đồng xanh bạt ngàn hướng về miền Trung. Trong toa hạng nhất, Trần Quang Duy – giám đốc điều hành trẻ tuổi của một công ty công nghệ nổi tiếng – ngồi một mình, đôi mắt không rời khỏi màn hình laptop. Anh đang chuẩn bị cho buổi ký kết hợp đồng lớn nhất sự nghiệp tại Đà Nẵng. Vẻ ngoài điềm tĩnh, chỉn chu, nhưng bên trong anh là một người đàn ông cô độc.
Bởi sáu năm trước, anh đã bỏ lỡ người phụ nữ duy nhất mà mình từng yêu thật lòng – Hạ Lam.
Họ chia tay không phải vì hết yêu, mà vì một hiểu lầm cay đắng: Hạ Lam từng giấu anh một chuyện – cô có thai. Nhưng khi anh phát hiện ra, đứa trẻ đã không còn. Anh đau đớn, cho rằng cô không tin mình, không cần mình. Còn cô thì lặng lẽ rời đi, không một lời giải thích.
Từ đó, Duy tự nhốt mình trong công việc, cố quên đi đoạn ký ức ấy như xé bỏ một trang sổ đời.
Tiếng loa trên tàu vang lên: “Ga tiếp theo – Nha Trang.”
Duy rướn người gập laptop lại, định đứng dậy thư giãn thì ánh mắt anh vô tình chạm vào người phụ nữ ở dãy ghế bên kia.
Là cô.
Hạ Lam.
Nhưng cô không đi một mình. Cạnh cô là một cậu bé chừng năm tuổi, tóc hơi xoăn, gương mặt nghiêm nghị… lạ lùng thay, giống hệt Duy lúc nhỏ.
Cậu bé quay sang thì thầm điều gì đó. Lam bật cười, giọng nói quen thuộc như gió mát thổi qua tim anh sau một thời gian dài khô cằn.
Duy đứng dậy, tiến đến.
– Lam…
Cô ngước lên, sững người. Rồi, rất chậm, cô nói:
– Duy… Anh cũng đi chuyến này à?
– Em… và cậu bé là…?
Lam mím môi. Một thoáng lưỡng lự hiện lên trong ánh mắt, rồi cô khẽ gật.
– Là con trai của chúng ta. Em không đủ can đảm nói với anh. Lần trước không giữ được đứa con đầu tiên, em sợ hy vọng lần nữa sẽ làm cả hai tổn thương.
Duy cúi xuống, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt bé trai. Cậu bé nghiêng đầu hỏi:
– Mẹ ơi, chú này là ai?
Duy cười – một nụ cười lặng lẽ mà run rẩy:
– Chú là… bố của con.
Cậu bé tròn mắt, nhìn lại Duy rồi quay sang Lam, gương mặt lộ vẻ lúng túng. Lam mỉm cười, đặt tay lên vai con.
– Con trai, đến lúc con gặp bố rồi.
Tiếng tàu rít lên chuẩn bị dừng. Nhưng trong lòng Duy, mọi chuyển động đều dừng lại – chỉ còn nhịp tim, ánh mắt và vòng tay đầu tiên anh dành cho con trai của mình.