×
×

Gã xe ôm chở cụ già về quê giữa đêm mưa bão, sáng hôm sau tỉnh dậy bỗng thấy tên mình nằm trong di chúc 5 tỷ đồng

Đêm ấy, trời đổ mưa như trút nước. Gió rít từng cơn, quất vào mặt người ta như lưỡi dao lạnh buốt. Thành phố co mình dưới ánh đèn đường lờ mờ, chẳng mấy ai dám ra đường trong cơn bão bất ngờ giữa mùa hè.

Trần – một gã xe ôm công nghệ gần như là người duy nhất còn bám trụ ngoài đường. Áo mưa rách bươm, chiếc xe cà tàng ọc ạch từng vòng, hắn đang định tắt app để quay về trọ thì một cuốc xe bật lên: “Đưa tôi về quê. Ngay. Giá bao nhiêu cũng được.”

Người đặt chuyến là một cụ già lưng còng, đội nón lá rách, quần áo ướt sũng, khuôn mặt không thấy rõ dưới ánh đèn. Trần ngần ngại. Quãng đường dài, trời thì như muốn nuốt chửng cả thế giới. Nhưng ánh mắt cụ già—lạnh lẽo, khẩn thiết, và… có gì đó rất lạ lùng—khiến hắn gật đầu.

Chuyến đi kéo dài gần 3 tiếng, băng qua đồng hoang, làng vắng, qua những khúc cua trơn trượt suýt lấy mạng cả hai. Trần chẳng hiểu sao mình vẫn cố chấp chở cụ đi, dù bản năng thì gào thét bắt hắn quay lại. Khi tới nơi—một căn nhà gỗ xập xệ nằm khuất trong rặng tre—cụ chỉ cười, cảm ơn nhẹ nhàng và nhét vào tay Trần một chiếc khăn tay cũ. “Giữ lấy, rồi cháu sẽ hiểu,” cụ nói.

Sáng hôm sau, Trần thức dậy vì tiếng gõ cửa dồn dập. Một người đàn ông mặc vest đen đứng ngoài, tay cầm phong bì dày cộp. Hắn nói một câu mà Trần không bao giờ quên:

“Anh Trần, ông cụ đêm qua là cụ Trịnh Văn Lâm – chủ một tập đoàn lớn. Cụ vừa qua đời đêm qua. Anh là người cuối cùng ở bên cụ. Và anh… là người thừa kế 5 tỷ đồng theo di chúc.”

Trần đứng chết trân. Tim đập như trống trận. Nhưng chưa hết.

Điều kiện duy nhất để nhận toàn bộ số tiền ấy là: Trần phải sống đúng 100 ngày trong chính căn nhà gỗ hoang vắng nơi cụ đã chết. Không điện thoại, không Internet, không được rời khỏi khuôn viên. Và… không được phép để ai bước vào. Dù là ai. Dù họ nói gì.

Gã xe ôm cười khẩy. “Chỉ là ở 100 ngày? Với 5 tỷ? Quá dễ.”

Nhưng đêm đầu tiên, khi cánh cửa vừa đóng lại… chiếc khăn tay cụ đưa hôm nọ tự rơi xuống đất, mở bung ra. Một dòng chữ đỏ như máu hiện lên dưới ánh đèn dầu lập lòe:

“Đừng mở cửa. Dù có nghe giọng ta cầu cứu.”

Trần chết lặng.

Ngoài kia, gió bão lại nổi lên.

Và từ phía cánh rừng, một giọng nói quen thuộc gọi vọng vào: “Trần ơi… mở cửa cho ta với… là cụ đây mà…”

Related Posts

Mọi kết quả đều bình thường, vậy mà bà vẫn khăng khăng: “Không đ/ẻ được thì cưới làm gì?”.

Tôi cười gượng. Đầu thì nóng bừng, không rõ là ghen hay xấu hổ. Tôi và cô ấy từng là vợ chồng – một cuộc hôn nhân…

Tôi gọi điện cho Minh ngay lập tức, giọng nghẹn ngào. “Con đang ở đâu? Mẹ cần gặp con ngay!

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày dọn dẹp căn gác xép bụi bặm lại có thể làm đảo lộn cả thế giới của mình. Chồng…

Hoa hậu Đỗ Thị Hà CHỐT NGÀY lên xe hoa với thiếu gia Quảng Bình, thời gian địa điểm rõ ràng?

Mới đây, Hoa hậu Đỗ Thị Hà đã có động thái trên mạng xã hội khiến dân tình xôn xao, đồn đoán cô sắp lên xe hoa…

Cán bộ công chức cấp xã phải có bằng Đại học nếu không thì…

Với quy mô, dân số, chức năng, nhiệm vụ nặng nề hơn của cấp xã sau sáp nhập, các chuyên gia cho rằng chuẩn hóa trình độ…

CHÍNH THỨC: Cục CSGT công bố danh sách 30 trung tâm s;át h;ạch lái xe

  Cục Cảnh sát giao thông (Bộ Công an) cấp giấy phép sát hạch cho 30 trung tâm sát hạch lái xe đủ điều kiện hoạt động…

5 tháng nữa, sổ BHXH điện tử thay thế bản giấy, người dân làm thủ tục thế nào?

Sổ BHXH được cấp bằng bản điện tử chậm nhất là ngày 1/1/2026 (tức là khoảng hơn 5 tháng nữa) và có giá trị pháp lý như…