×

Chiếc xe màu đen bóng lao vụt qua, bánh xe cá:n mạnh vào vũng nước lớn, hất một đợt sóng bẩ//n t//hỉu thẳng vào bà cụ

Mưa xối xả trút xuống con phố hẹp, nước ngập lênh láng trên vỉa hè. Bà cụ ngồi trên chiếc xe lăn cũ kỹ, nép sát bên một bức tường loang lổ, tay ôm chặt tấm áo mưa rách nát. Mái tóc bạc phơ ướt nhẹp dính chặt vào trán, đôi mắt mờ đục nhìn dòng xe cộ vùn vụt qua, lòng thầm mong trời tạnh để về căn nhà nhỏ cuối ngõ. Ở tuổi 60, mỗi chuyến đi chợ là một thử thách, nhưng bà vẫn muốn tự mình làm, không dựa dẫm vào ai.

Đột nhiên, một chiếc Mercedes G63 đen bóng lao vụt qua, bánh xe cán mạnh vào vũng nước lớn, hất một đợt sóng bẩn thỉu thẳng vào bà cụ. Nước bẩn bắn tung tóe, thấm qua áo quần mỏng manh, chảy dài trên khuôn mặt nhăn nheo. Bà run rẩy, tay lau vội mặt, nhưng chỉ khiến nước bùn lan thêm. Chiếc xe sang trọng chẳng hề chậm lại, biến mất sau góc phố trong tiếng động cơ gầm rú. Người đi đường xì xào, vài người dừng lại nhìn, lắc đầu thương cảm, nhưng rồi vội vã bước đi dưới cơn mưa.

Bà cụ thở dài, đôi môi mím chặt. Bà không khóc, cũng chẳng chửi bới, chỉ lặng lẽ lấy từ túi áo một chiếc điện thoại cũ, màn hình nứt vỡ ở góc. Đôi tay gầy guộc run run bấm số, giọng yếu ớt nhưng rõ ràng: “Alo, con à, mẹ bị tạt nước ướt hết rồi. Xe đó… biển số XYZ-1234, G63 đen. Con xử lý giúp mẹ nhé.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng đáp ngắn gọn, trầm tĩnh: “Dạ, mẹ yên tâm. Mẹ đứng dưới mái hiên đi, đừng để bệnh.” Bà gật đầu, dù chẳng ai thấy, rồi cất điện thoại, chậm rãi đẩy xe lăn về phía mái hiên gần đó.

Hai phút sau, tại ngã tư cách đó vài trăm mét, chiếc G63 đột ngột bị một xe tải chặn đầu. Tài xế G63, một gã trung niên mặc vest đắt tiền, đeo kính râm dù trời mưa, bực dọc nhấn còi inh ỏi. “Tránh ra! Đường này của nhà mày à?” gã quát qua cửa kính. Nhưng từ xe tải, một người đàn ông cao lớn bước xuống, mặc áo khoác đen, tay cầm điện thoại, ánh mắt sắc lạnh như dao. Anh ta tiến thẳng đến cửa xe G63, gõ mạnh lên kính, tiếng gõ át cả tiếng mưa.

“Xuống xe,” người đàn ông nói, giọng trầm nhưng đầy uy hiếp. Gã tài xế nhíu mày, hạ kính xuống một chút, hất hàm: “Mày là ai? Muốn gì?” Người đàn ông không đáp, chỉ lạnh lùng nói tiếp: “Anh vừa tạt nước vào mẹ tôi. Bà ấy ngồi xe lăn, 70 tuổi, giờ đang run cầm cập dưới mưa. Xuống xe, nói chuyện.”

Gã tài xế tái mặt, lắp bắp: “Tôi… tôi không cố ý! Chỉ là vũng nước thôi mà! Có gì đâu!” Nhưng người đàn ông không nghe. Anh mở cửa xe, kéo gã ra ngoài trước khi gã kịp phản ứng. “Nhìn đi,” anh chỉ tay về phía bà cụ, lúc này đã được một cô gái trẻ dìu vào mái hiên, đang lau người bằng chiếc khăn tay cô gái đưa. “Anh nghĩ tạt nước vào người già rồi chạy mất là xong à?”

Đám đông bắt đầu tụ tập, vài người giơ điện thoại quay lại. Gã tài xế hoảng loạn, cố lùi lại, nhưng vấp ngã xuống vũng nước bẩn, bộ vest hàng hiệu ướt nhẹp, kính râm rơi xuống vỡ tan. “Tôi xin lỗi, được chưa? Tôi đền tiền!” gã hét lên, nhưng giọng đã run. Đúng lúc đó, một chiếc xe cảnh sát xuất hiện, đèn chớp sáng rực. Hai viên cảnh sát bước xuống, một người trong số họ gật đầu với người đàn ông cao lớn.

Hóa ra, người đàn ông là Trung tá Hoàng, một sĩ quan giao thông kỳ cựu, hôm nay ngoài giờ làm. Nhận được cuộc gọi từ vợ, anh lập tức tra biển số qua hệ thống, phát hiện chiếc G63 không chỉ chạy quá tốc độ mà còn dính nhiều vi phạm giao thông nghiêm trọng, bao gồm cả việc sử dụng giấy phép giả. Anh đã điều xe tải của đồng nghiệp chặn đầu, phối hợp với đội tuần tra để xử lý.

Gã tài xế bị còng tay, mặt cắt không còn giọt máu, lẩm bẩm xin tha. Nhưng Trung tá Hoàng chỉ lắc đầu, quay sang nhìn bà cụ từ xa. Bà cụ, lúc này đã được cô gái trẻ đưa đến một chiếc ghế khô ráo, khẽ gật đầu với anh, ánh mắt đầy ý nghĩa.

Cô gái trẻ, tên Lan, tò mò hỏi: “Bà ơi, sao bà gọi đúng con trai là cảnh sát thế? Chú ấy giỏi quá!” Bà cụ mỉm cười, nụ cười vừa hiền từ vừa tinh nghịch. “Không phải con trai, cô à. Chồng cô đấy. Tụi tôi cãi nhau sáng nay, ổng giận, bỏ đi lái xe cả ngày. Tưởng muốn cắt liên lạc luôn, ai ngờ… vẫn nghe máy khi tôi gọi.”

Lan tròn mắt, bật cười. “Trời, bà với chú đúng là cặp đôi bá đạo!” Bà cụ nháy mắt, giọng nhẹ nhàng: “Già rồi, nhưng chưa hết chiêu đâu. Giờ thì chắc ổng biết đường về nhà.”

Trời vẫn mưa, nhưng bà cụ không thấy lạnh nữa. Dưới mái hiên, bà cầm ly trà nóng Lan đưa, nhìn chồng mình hoàn thành công việc, lòng thầm nghĩ: “Cãi nhau thế nào, cuối cùng vẫn là nhà mình.”

Related Posts

Phản ứng l/ạ của Hiền Hồ trước tin doanh nhân Hồ Nhân qua đời

Hiền Hồ trở lại sân khấu, tuy nhiên vẫn chưa thể lấy lại được phong độ như xưa. Hiền Hồ bước ra từ cuộc thi Giọng hát Việt…

Mối quanhe của Hiền Hồ và doanh nhân Hồ Nhân

Ông Hồ Nhân từng là Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc của Nanogen – đơn vị hoạt động trong lĩnh vực sinh học Dược, được thành lập…

Doanh nhân Hồ Nhân – con rể gia tộc Sơn Kim qua đời

Ông Hồ Nhân từng là Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc của Nanogen – đơn vị hoạt động trong lĩnh vực sinh học Dược, được thành lập…

Người vợ lặng lẽ chăm chồng thực vật suốt 6 năm trời, đến ngày anh tỉnh lại thì đùng đùng đi dẫn về nhà 1 cô gái xi;/nh đ//ẹp

Suốt 6 năm, Hạnh sống lặng lẽ như cái bóng. Ngày chồng cô – anh Quang – bị tai nạn và rơi vào trạng thái thực vật,…

“Mẹ tôi đã biết chú sống đơn giản và không bao giờ mong muốn vật chất. Nhưng bà ấy muốn chú có một sự lựa chọn khác”

Chú Ba sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ bé ngay gần bến xe. Căn phòng chỉ vỏn vẹn chục mét vuông, với vách tôn ọp…

Chú xe ôm ngh:è:o nhận được món quà cuối đời từ bà Lan

Chú Ba sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ bé ngay gần bến xe. Căn phòng chỉ vỏn vẹn chục mét vuông, với vách tôn ọp…