Ngày ấy, chị Mai về làm dâu nhà ông bà Tòng khi vừa tròn 25. Hai vợ chồng yêu nhau từ thời đại học, vượt qua đủ gièm pha mới cưới được nhau. Nhưng chỉ sau hơn 3 năm chung sống, áp lực từ mẹ chồng ngày càng đè nặng lên vai chị.
Bà Tòng – người đàn bà quê khắt khe và mê cháu đích tôn – sau 2 năm thấy Mai vẫn chưa mang thai liền quay sang chì chiết, xét nét từng bữa ăn, giấc ngủ. Dù bác sĩ kết luận “cả hai đều bình thường”, bà vẫn luôn nhìn Mai như tội đồ.
“Nhà này cần có cháu nối dõi! Không đẻ được thì rút lui!” – bà lạnh lùng tuyên bố trong bữa cơm đông đủ họ hàng.
Áp lực bị dồn đến đỉnh điểm, Mai cay đắng ký đơn ly dị. Trước khi bước ra khỏi cánh cổng nhà chồng, chị chỉ nói một câu:
“Sau này đừng hối hận khi biết được sự thật.”
Một năm sau, trên Facebook họ hàng bất ngờ lan truyền ảnh đám cưới của Mai – tái hôn với một doanh nhân hơn chị 2 tuổi. Ba tháng sau nữa, tin Mai sinh đôi hai bé trai khỏe mạnh khiến cả dòng họ chồng cũ sửng sốt.
Mẹ chồng cũ cho rằng “chắc kiếp trước ăn ở ác nên trời trêu”, nhưng rồi đổ cho chị gặp “vận hên”. Chỉ có chồng cũ – Dũng – là im lặng suốt.
Thế rồi chuyện chẳng ai ngờ đã xảy ra.
Một chiều mưa, Dũng đau bụng dữ dội, nhập viện. Trong quá trình xét nghiệm, bác sĩ bất ngờ gọi riêng anh và mẹ lên phòng tư vấn.
“Anh… từng khám sức khỏe sinh sản bao giờ chưa?” – bác sĩ hỏi.
Dũng lắc đầu. Bác sĩ trao tay anh kết quả:
“Tinh trùng không có khả năng di chuyển và thụ tinh. Đây là tình trạng bẩm sinh.”
Không tin vào mắt mình, bà Tòng giật lấy giấy. Rồi bà run rẩy ngồi bệt xuống sàn bệnh viện:
“Vậy… cháu… cháu nội tôi đâu ra?”
Dũng thẫn thờ. Giây phút ấy, như búa bổ. Bao nhiêu năm đổ lỗi cho người khác, hóa ra người vô sinh… lại là chính con trai bà.
Một tháng sau, chị Mai gửi cho Dũng một bức ảnh: hai đứa bé đang cười toe toét, với dòng chữ:
“Thế giới này có nhân quả. Có những sự thật… chỉ đến trễ chứ không biến mất.”