Hôm đó trời mưa như trút nước. Đã hơn 11 giờ đêm, Quốc – một tài xế xe đường dài – đang chuẩn bị rẽ vào trạm nghỉ thì nhìn thấy bên vệ đường có hai mẹ con đứng co ro dưới gốc cây, người mẹ ôm chặt đứa bé trùm áo mưa mỏng tang, ướt sũng.
Anh thắng gấp, mở cửa hét với ra:
“Lên đi chị! Trời mưa thế này đứng nữa là ốm chết!”
Người phụ nữ khẽ cúi đầu cảm ơn, giọng thì thào:
“Chỉ cần đi nhờ vài cây số thôi, tới trạm xăng là được… Con tôi sốt cao quá.”
Quốc gật đầu, lấy khăn lau ghế rồi mời họ vào. Đứa bé gục trên vai mẹ, thở khò khè.
Xe chạy được khoảng 20 phút thì điện thoại Quốc bỗng rung liên tục. Là tin nhắn từ hội tài xế:
“🚨🚨 Truy nã khẩn: Xe tải mang biển số 30H-2XXXX đang chở đối tượng bắt cóc trẻ em – báo ngay nếu thấy!”
Quốc sững người. Đó chính là biển số xe của anh.
Anh quay ngoắt sang nhìn hai mẹ con. Đứa bé giờ đã mở mắt, nhưng nhìn anh chằm chằm không chớp. Người mẹ vẫn im lặng, tay ôm chặt túi vải màu nâu. Bên trong… có vết máu mờ mờ thấm ra mép túi.
Quốc lập tức tấp xe vào lề, quay ra sau… nhưng ghế sau TRỐNG TRƠN. Không một ai. Không có dấu vết gì – dù xe chỉ chạy trên đường thẳng không hề dừng.
Anh run rẩy nhìn quanh xe. Mọi thứ vẫn ướt như vừa có người ngồi, thậm chí còn có mấy sợi tóc dài dính trên tựa lưng ghế.
Trong lúc hoảng loạn, Quốc kiểm tra lại camera hành trình…
Nhưng đoạn video chỉ ghi lại cảnh anh đang tự mở cửa, rồi nói chuyện một mình, rồi cười, rồi bật nhạc… hoàn toàn không có ai khác trong xe.
Ngay đêm đó, anh đến đồn công an báo cáo toàn bộ sự việc.
Nhưng điều khiến mọi người rợn tóc gáy là:
20 năm trước, cũng trên cung đường này, từng có một vụ người mẹ ôm con bị tài xế bỏ mặc giữa đêm mưa, dẫn đến cái chết thương tâm vì sốt và kiệt sức.
Và từ đó, thi thoảng lại có tài xế kể rằng đã “gặp” hai mẹ con xin đi nhờ giữa đêm… rồi biến mất.
Quốc nghỉ lái xe ngay sau hôm đó. Nhưng mỗi khi trời mưa, anh vẫn thường mơ thấy giọng nói ướt lạnh bên tai:
“Cảm ơn anh đã dừng lại. Nhưng… anh đến muộn 20 năm rồi…”